Cẩn Thận! Nhà Có Chó Rất Dữ - Chương 55

Cập nhật lúc: 2025-08-18 05:42:22
Lượt xem: 2

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6pqi81iUn1

Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!

Công viên ven sông vốn chỉ là một bãi sậy um tùm, rậm rạp. Hiện giờ tu sửa, trở nên khang trang, sạch sẽ thoáng đãng hơn. Đây cũng là một nơi lý tưởng để ngắm cảnh sông S, con sông lớn nhất của thành phố H dẫn biển, từ đó qua cũng thể ngắm những toà nhà cao tầng với những ngọn đèn rực rỡ.

 

Thiên Tường sẽ đãi kem, cũng đùa, nhóc thật sự bước cửa hàng tiện lợi mua hai cây kem socola trở . Cả hai chọn một cái ghế góc rộng rãi nhất, ngay ngọn đèn đường xuống bóc kem.

 

Minh Hiển đột nhiên lên tiếng: “Sau em đừng tắt nguồn điện thoại nữa nhé…”

 

Thiên Tường ngẩn một chút, đáp: “Ừm! Sẽ … chỉ là cho bản chút thời gian để tự tiêu hoá cảm xúc.”

 

Minh Hiển nếm thử chút kem, vị socola đậm, hình như qua, khi tâm trạng thể ăn socola, thể tiết dopamine.

 

Minh Hiển thở dài, rầu rĩ nhập tâm mà bịa chuyện: “Anh Kỳ gọi cho , hu hu… lo lắng cho em đó. Lần đầu tiên thấy lớn như , tội nghiệp lắm.”

 

Thiên Tường lườm Minh Hiển, giọng đầy châm chọc: “Anh sống ở nước A gần 7 năm, nhưng sử dụng biện pháp tu từ quá còn thành thạo hơn đấy.”

 

Cậu , Thiên Kỳ cũng sẽ lo lắng, nhưng chắc chắn sẽ uỷ mị như lời Minh Hiển miêu tả.

 

Minh Hiển phì , hiếm một chút nghiêm túc: “Tôi chỉ cho em , nhiều lo lắng cho em.” 

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/can-than-nha-co-cho-rat-du/chuong-55.html.]

“Tôi sẽ xin hai …”

 

xHENRI

Hắn đưa tay xoa đầu Thiên Tường: “Bé ngoan…” hỏi: “Em thích động vật nhỉ?”

 

“Không hẳn… chỉ cảm thấy nuôi thú cưng giống như nuôi một đứa trẻ , cuộc sống của bọn chúng chỉ xoay quanh việc ăn ngủ và chủ nhân. Cảm giác bỏ rơi dễ chịu gì, nghĩ động vật cũng sẽ cảm thấy khổ sợ, thất vọng. Nó sẽ nghĩ làm gì sai , ở chỗ nào… tại chủ nhân cần ?” Câu hỏi cùng, giọng Thiên Tường khẽ run, giống như đang lời trong lòng.

 

“Vậy nên những như chị Trang và em mới xuất hiện trong đời của bọn chúng…” Minh Hiển tiếp: “Biết , giữa đất trời rộng lớn, em chỉ cần nghiêng đầu qua bên trái, thấy một yêu vô điều kiện.”

 

Thiên Tường nhăn mặt: “Anh bệnh hả? Không thể nghiêm túc nổi một tiếng đồng hồ?”

 

Minh Hiển nhún vai: “Em thích mẫu nghiêm túc ? Tôi thể thử…”

 

Thiên Tường bĩu môi đáp, lặng lẽ nhoẻn miệng

 

Mùa hè thành phố H thường những cơn mưa bất chợt, nó đến nhanh như trút nước. Minh Hiển cởi chiếc áo khoác của , che lên cho Thiên Tường. Cậu nép cánh tay của Minh Hiển, hai chạy song song hướng về bãi đổ xe. Một đường chạy thẳng về xe, Thiên Tường chỉ thấy sườn mặt và sóng mũi của Minh Hiển. Cậu chẳng cần đường lấy một , dựa sự dìu dắt của Minh Hiển mà chạy. 

 

Lên xe, Thiên Tường chỉ ướt chân và giày, còn Minh Hiển thì ướt hết một nửa . Những hạt mưa ngoài chẳng thể chạm đến , thế nhưng trong lòng dường như đang một dòng suối ấm nóng chảy qua lồng ngực.

 

Loading...