Thấy cũng đến giờ tan ca, Thiên Tường mới : “Chỉ một thôi, để em làm cho… xong em trở về luôn nha.”
“Vậy chị cảm ơn bé cưng nha!”
Lại quầy đón khách, Thiên Tường nhẹ, quen thuộc chào hỏi: “Xin chào quý khách! Xin phép cho xem thông tin đặt phòng và thẻ căn cước.”
Resort trang web riêng, bình thường khách hàng đều sẽ lên đó đặt phòng. Sau đó trực trang web sẽ kiểm tra tình hình, xác nhận gửi một mã đơn nhận phòng qua email và điện thoại.
Thanh niên chỉ yên ở đó, khá cao lớn hơn 1m85 lẽ là gần 1m90, che hết ánh sát buổi chiều, cả chỉ một cái vali nhỏ xíu. Anh khựng , tháo kính râm xuống, đôi mắt hoa đào liền lộ . Anh im lặng quét mắt rà soát từ xuống lễ tân trẻ…
Thiên Tường nghĩ thanh niên là nước ngoài liền đổi qua dùng tiếng Anh: “Welcome! May I have your booking details and ID or visa, please?”
Thanh niên nhếch nhẹ môi, hỏi : “Cậu thích đàn ông đúng ?”
Tự mặc niệm trong đầu mấy câu: “Thằng điên là khách! Không đánh khách! Đánh giá một !”
Thiên Tường miễn cưỡng đáp bằng một nụ , nghiến răng hỏi : “Anh cho xem thông tin để check in… nhanh lên ạ, quý khách!”
xHENRI
Có vẻ thanh niên cũng thấy bản sỗ sàng, sững một chút, lấy điện thoại xem tin nhắn, đáp gọn: “Khu nhà 9.” Rồi đưa căn cước cho Thiên Tường.
Thiên Tường đón lấy, máy móc đáp: “Dạ , ý là cần mã đặt phòng để xác nhận.”
Ngừng một lúc, Thiên Tường rời mắt khỏi màn hình máy tính, nữa hỏi : “Xin ! Anh nhầm lẫn gì ? Khu 9 cho thuê.”
Hắn trả lời chắc nịch: “Không nhầm! Anh cứ đến thôi.” Sợ Thiên Tường tin, đưa màn hình điện thoại cho xem, tên gửi lưu là “ hai”. Cũng chứng minh gì…
“Vậy cho xin thông tin của bạn …”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/can-than-nha-co-cho-rat-du/chuong-29.html.]
“Là trai, tên Huy Bách! Nghe cũng cổ phần ở đây, thể sự nhầm lẫn .”
Thiên Tường tròn mắt thanh niên, xuống thẻ căn cước, cái tên …
để chắc ăn hơn thì: “Anh đợi một lát, gọi một cuộc điện thoại để xác nhận.”
Nhấc điện thoại nội bộ lên, Thiên Tường dựa theo trí nhớ nhấn một dãy . Trong lúc đó, Minh Hiển cũng đang quan sát nhóc lễ tân đặc biệt , đặc biệt nhất là bảng tên như những nhân viên khác.
Lúc chuyện với cấp phần tuỳ tiện.
“Chào sếp! Sao sếp sắp xếp khu 9 mà báo một tiếng ?”
Tiếng ha hả bên đầu dây, Minh Hiển ở xa vẫn rõ.
[Xin nha bé cưng! Anh bận bơm bong bóng bay, nên quên mất. Nếu là Minh Hiển thì em đưa về biệt thự , nhà chúng còn trống một phòng đối diện phòng em mà.]
Lại còn thời gian tán gẫu: “Anh định tỏ tình hôm nay ?”
[ ! Em trai lời khuyên nào dành cho ?]
“Chỉ hai cái…” Thiên Tường cong môi: “Một là đừng dùng màu vàng, hai là tự biến thành một món quà là tuyệt nhất.”
Thiên Kỳ cả căn phòng màu vàng đen sang trọng lấp lánh của , Thiên Kỳ nhẹ: [Em từng yêu đương em hiểu . Người thích ăn dâu, thì chấp nhận vị chua của nó… chiêu đãi Minh Hiển giúp nhé cưng!]
Thiên Tường đáp , thả máy mạnh tay, bật dậy ngoài.
“Anh theo !”