CẤM LY HÔN! LỤC THIẾU ĐÊM ĐÊM DỖ DÀNH - Chương 15: Dáng vẻ của cô, lẳng lơ không chịu nổi
Cập nhật lúc: 2025-12-02 12:13:25
Lượt xem: 22
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!
Kiều Huân gây sự với đến mấy, ly hôn đến mấy, cô cũng sẽ lấy sức khỏe của đùa giỡn.
Huống hồ, cô thực sự đói .
Cháo cá thơm và mềm, Kiều Huân uống hết một bát, cảm thấy cơ thể dễ chịu hơn nhiều.
Trước cửa sổ sát đất,
Lục Trạch nghiêng dựa tường.
Ánh hoàng hôn xuyên qua cửa sổ, chiếu khuôn mặt nghiêng của , khiến ngũ quan càng thêm tuấn và rõ nét, cộng thêm mái tóc cắt tỉa gọn gàng, trang phục lịch lãm, đầy đủ bản lĩnh.
Anh châm một điếu t.h.u.ố.c nhưng hút, cổ tay kẹp điếu t.h.u.ố.c vươn ngoài cửa sổ, mặc cho làn khói xám gió đêm thổi tan.
Trong phòng ngủ, cũng thoang thoảng mùi nicotine nhạt.
Hòa quyện với thở của Lục Trạch.
Kiều Huân uống xong cháo, Lục Trạch dập tắt điếu thuốc, cô: "Bà nội gọi điện bảo chúng về thăm, cô ?"
Bà nội Lục Trạch với Kiều Huân.
Kiều Huân cũng nỡ làm tổn thương lòng già, nhưng cô và Lục Trạch ly hôn, bà nội sớm muộn gì cũng sẽ .
Cô cân nhắc một chút : "Lục Trạch, giải thích với bà nội !"
"Giải thích cái gì?"
Ánh mắt Lục Trạch rực cháy: "Giải thích với bà , cô ly hôn với nên thể thăm bà ? Gấp gáp như , ... sợ làm lỡ chuyện của cô ?"
Kiều Huân lười giải thích với .
Cô dậy, quần áo rời , nhưng Lục Trạch cho cô .
Anh một tay nắm lấy cổ tay mảnh khảnh của cô.
Cổ tay Kiều Huân mảnh, Lục Trạch dễ dàng nắm lấy, biểu cảm của mang theo một chút châm biếm: "Dịch vụ trả phí phu nhân Lục, 20000 một thì ?"
Kiều Huân thể thoát khỏi .
Lục Trạch lấy điện thoại của cô, ấn tay cô mở khóa điện thoại, tự thoát khỏi danh sách đen, chuyển 20000 cho cô.
Chuyển xong, còn chê bai: "Cô kéo đàn một đêm ở chỗ Lộ Cận Thanh, cũng chỉ 2000 tệ."
Kiều Huân nhạt: "Anh đốt pháo hoa cho Bạch Tiêu Tiêu một , ít nhất cũng 1 triệu tệ chứ!"
THẬP LÝ ĐÀO HOA
"Ý gì?"
Trong ánh hoàng hôn nhạt nhòa, Lục Trạch cúi đầu cô hỏi khẽ một nữa: "Kiều Huân, ý gì?""""Kiều Huân chút ngượng ngùng: "Không ý gì cả! Lục Trạch, buông !"
Lục Trạch càng dùng sức hơn.
Đôi mắt đen của chớp cô, ánh mắt nóng bỏng đó thể khiến phụ nữ mềm nhũn chân. Lâu , kéo cô gần hơn, Kiều Huân gần như ép sát n.g.ự.c , cách một lớp áo sơ mi mỏng manh, cô thể cảm nhận lồng n.g.ự.c đang phập phồng của ...
Mùi nước cạo râu nam tính phả tai cô.
"Vậy em cho , cái gì mới ý nghĩa?"
Rõ ràng là Lục Trạch đang hỏi, nhưng dường như định để cô trả lời, bởi vì giây tiếp theo nắm tay cô ấn mở khóa thắt lưng của , đó cúc quần cởi ...
Kiều Huân sững sờ.
Đôi môi đỏ mềm mại của cô ngậm lấy, Lục Trạch ôm eo cô, loạng choạng quỳ nửa ghế sofa.
Anh vội vàng hôn cô,
Trong những động tác trêu chọc đó, Lục Trạch hề kiềm chế mà thở dốc. Anh tựa trán trán cô, sống mũi cao thẳng cũng cọ nhẹ cô, cảm giác da thịt chạm mang theo một chút ẩm ướt...
Chuyện tình ái đến thật bất ngờ.
Kiều Huân chuẩn , Lục Trạch cũng .
Lúc thể suy nghĩ gì khác ngoài việc hôn cô thỏa thích, làm chuyện của đàn ông và phụ nữ... Trong lòng mơ hồ rằng, ngoài việc giải tỏa thể xác còn điều gì đó khác.
Đây là đầu tiên, Lục Trạch cảm giác với Kiều Huân.
Anh cô, đôi mắt ngấn nước, mềm nhũn .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/cam-ly-hon-luc-thieu-dem-dem-do-danh/chuong-15-dang-ve-cua-co-lang-lo-khong-chiu-noi.html.]
Muốn tiếng cô gọi.
Nụ hôn nóng bỏng lưu luyến bên tai cô, giọng khàn khàn mang theo chút ẩm ướt, cực kỳ quyến rũ: "Làm một !"
Kiều Huân tỉnh táo hơn một chút, cô làm thể đồng ý?
Cô đưa tay chống n.g.ự.c , lắc đầu sang hai bên tránh nụ hôn của , ngay cả giọng cũng thêm vài phần mềm mại quyến rũ của phụ nữ trưởng thành: "Lục Trạch, chúng thể làm chuyện nữa."
lúc , Lục Trạch làm thể nhịn ?
Anh chiếm lấy đôi môi đỏ của cô, lý lẽ hùng hồn: "Sao thể? Lục phu nhân, chúng vẫn là vợ chồng hợp pháp."
Kiều Huân đang ở trong vòng tay .
Tối qua nhịn cả đêm, bây giờ định buông tha cô nữa...
Lục Trạch tận hưởng sự mềm mại ấm áp, cúi đầu chăm chú cô, cô làm cho tay chân mềm nhũn.
Đàn ông đều bản tính , phụ nữ càng cầu xin, đàn ông càng bắt nạt.
Lục Trạch cũng ngoại lệ.
Anh nâng cô lên, tựa , đôi mắt đen khóa chặt cô, những lời trêu chọc: "Miệng , nhưng cơ thể thành thật vô cùng! Lục phu nhân, thật em xem dáng vẻ của em bây giờ... dâm đãng chịu nổi!"
Kiều Huân tức giận đến mức c.h.ế.t.
Vừa mở miệng, giọng khàn khàn chịu nổi: "Anh cũng chẳng gì hơn!"
Lục Trạch cúi đầu hôn cô.
Lục Trạch đang ở độ tuổi nhất của đàn ông, tràn đầy sức sống, thêm sự giàu và địa vị, nhiều cô gái trẻ bám víu , nhưng ai dáng vẻ của giường.
Luôn luôn mạnh mẽ!
Chuyện tình ái nửa ép buộc, chung mấy vui vẻ, Kiều Huân luôn chịu.
Trong lúc hai giằng co, tiếng gõ cửa vang lên.
Có lẽ thấy động tĩnh bên trong, giúp việc vẫn còn chút do dự, giọng cũng thấp: "Thưa ông, bà thông gia gọi điện hỏi phu nhân ở đây ạ! ...Tôi trả lời thế nào?"
Trong phòng ngủ, động tĩnh dừng .
Kiều Huân đẩy Lục Trạch , vuốt mái tóc dài ướt đẫm mồ hôi, vọng ngoài: "Cứ về ngay."
Người giúp việc đáp lời.
Một lát , bên ngoài vang lên tiếng bước chân, xa dần.
Kiều Huân dậy lặng lẽ chỉnh quần áo, một lúc cô chút ngượng ngùng hỏi: "Quần áo mặc đến ?"
"Tối qua lửa gần rơm, xé ."
Lục Trạch dựa ghế sofa, cũng quan tâm đến dáng vẻ quần dài nửa cởi đắn, nghiêng lấy hộp t.h.u.ố.c lá và bật lửa, rút một điếu kẹp giữa ngón tay thon dài.
Đôi mắt đen của chằm chằm Kiều Huân.
Một lúc lâu , lạnh lùng chế giễu: "Trong tủ quần áo ? Sao... làm Lục phu nhân đến mức dính dáng đến quần áo nữa, nãy em ở cũng kêu vui ?"
Kiều Huân bậy.
Cô phòng đồ, chọn một bộ quần áo đơn giản nhất mặc , cầm điện thoại lên định .
Lục Trạch dậy theo: "Anh đưa em !"
Kiều Huân từ chối: "Sắp ly hôn , cần gì tỏ vẻ ân cần như ! Lục Trạch, tối qua cứ coi như là một tai nạn, chuyện như sẽ xảy nữa!"
Lời dứt, cổ tay cô nắm lấy.
Rõ ràng, Lục Trạch đang vui, gì mà chỉ kéo cô xuống lầu.
Trong đại sảnh, giúp việc đang làm việc.
Hoàn dám nhiều, cúi đầu giả vờ lặng lẽ làm việc.
Kiều Huân Lục Trạch ném xe, cũng lên xe theo, vì trong lòng tức giận nên đóng cửa xe mạnh... Nếu là đây Kiều Huân chắc chắn sẽ để tâm, nhưng lúc cô chỉ dựa lưng ghế, suy nghĩ rằng lẽ là do d.ụ.c vọng thỏa mãn hoặc là Bạch Tiêu Tiêu chọc tức.
Nhớ đến đó, Kiều Huân chút nghẹn ngào.
Bàn tay cô nắm lấy, bên tai là giọng nhàn nhạt của Lục Trạch: "Đang nghĩ gì ?"