Chương 7: Điều Tra Trong Bóng Tối
Ba ngày sau, Lâm Uyên – cô – âm thầm bắt đầu cuộc điều tra.
Lãm Trần thường rời khỏi biệt thự vào sáng sớm và chỉ về khuya. Mỗi lần trở về, anh luôn nhìn cô bằng ánh mắt sâu thẳm, như thể đang giữ một bí mật mà chỉ cần cô chạm vào... sẽ lập tức thiêu rụi cô.
Cô không còn ngốc nghếch nằm yên chờ anh nữa. Cô bắt đầu tìm đến những mối quan hệ cũ của chị gái mình – Lâm Thư. Những người bạn, người đồng nghiệp… và cả nơi chị từng làm việc.
Trong một lần ghé lại studio cũ của Lâm Thư, cô nhận được một cuốn sổ tay cũ mà chị từng cất giữ.
Trong đó là những dòng nhật ký vụn vỡ, nửa viết – nửa xé.
“Anh ấy là người bí ẩn nhất em từng gặp. Không bao giờ cho em gọi tên, không bao giờ để em biết thân phận thực sự…”
“Có một căn phòng… nơi đó không ai được bước vào. Nhưng em đã nhìn thấy… và em sợ.”
Cô siết chặt cuốn sổ, sống lưng lạnh toát.
“Căn phòng đó… có thể là trong biệt thự này?”
Tối hôm đó, cô cố ý đợi anh ngủ say, nhẹ nhàng rời khỏi phòng. Cả biệt thự chìm trong im lặng, chỉ còn tiếng đồng hồ tích tắc vang lên như nhịp đập của thời gian.
Cô đi về phía cuối hành lang, nơi có một cánh cửa màu đen luôn được khóa. Lần này, thật bất ngờ… nó không khóa. Như thể anh đã để ngỏ cho cô bước vào.
Căn phòng tối om, mùi gỗ cũ và mùi oải hương xộc thẳng vào mũi. Cô bật đèn pin trong điện thoại lên – và đứng c.h.ế.t lặng.
Trên bàn là một khung ảnh lớn. Trong ảnh… là chị cô – Lâm Thư – đang cười rạng rỡ trong vòng tay của Lãm Trần.
Cô không thể nhầm.
Cái nhìn dịu dàng ấy, cái ôm đầy yêu thương ấy…
Anh từng yêu chị cô.
“Sao em lại ở đây?” – Giọng nói trầm thấp vang lên từ sau lưng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/cam-goi-ten-toi/chuong-7-dieu-tra-trong-bong-toi.html.]
Cô quay phắt lại. Lãm Trần đứng đó, tay áo vẫn xắn, cà vạt lỏng, ánh mắt tối sầm.
“Anh từng yêu chị tôi đúng không?” – Cô nghẹn ngào. – “Và anh đang dùng tôi để thay thế chị ấy.”
Anh bước tới, không trả lời.
Chỉ thẳng tay khép cửa lại, khóa chốt từ bên trong.
“Tôi đã nói em không được phép bước vào nơi này.”
“Vì sợ tôi biết sự thật?” – Cô thét lên, nước mắt rơi xuống.
“Vì tôi không muốn làm em tổn thương như cô ấy đã từng.” – Anh giữ lấy gương mặt cô, đôi mắt đỏ rực. – “Nhưng em cứ cố chạm vào quá khứ… thì đừng trách tôi giữ em ở hiện tại theo cách của tôi.”
Anh đẩy cô ngã xuống chiếc sofa ngay trong căn phòng kỷ niệm ấy, thân thể nóng rực áp sát lấy cô.
“Anh điên rồi… tôi ghét anh!” – Cô cào vào lưng anh, giãy giụa.
“Tốt. Ghét đi. Nhưng em vẫn run lên dưới thân tôi đấy thôi.”
Anh xé toạc váy ngủ mỏng dính của cô, đôi môi chiếm lấy từng tất da thịt trong cơn giận dữ xen lẫn ham muốn.
“Tôi sẽ khiến em không còn hơi sức để tìm hiểu thêm gì nữa.” – Anh thì thầm, bàn tay siết chặt vòng eo cô, đưa cô vào một cơn lốc ngọt ngào đầy ghen tuông và trừng phạt.
Cô vừa khóc, vừa rên rỉ. Trái tim đau đớn, nhưng cơ thể lại phản bội… vẫn cháy bỏng khi anh chạm vào.
“Tại sao… em lại khiến tôi điên như vậy…” – Anh cắn nhẹ lên cổ cô, giọng khàn đặc.
Sáng hôm sau, cô tỉnh dậy một mình, nằm trơ trọi giữa căn phòng đầy ký ức cũ.
Tấm ảnh chị cô đặt ngửa trên bàn, còn anh thì biến mất.
Chỉ có một mảnh giấy để lại:
“Em không thể là cô ấy. Nhưng tôi cũng không thể rời xa em.”