CẤM GỌI TÊN TÔI - Chương 3: Trừng Phạt Khi Gọi Tên Anh

Nội dung chương có thể sử dụng các từ ngữ nhạy cảm, bạo lực,... bạn có thể cân nhắc trước khi đọc truyện!

Cập nhật lúc: 2025-07-03 17:11:37
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/3VZ0R3h4nW

Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!

CẤM GỌI TÊN TÔI

Tác giả: Mr.Bin

Chương 3: Trừng Phạt Khi Gọi Tên Anh

Cô ngồi thu mình trên chiếc giường lớn phủ ga trắng muốt, ánh đèn vàng hắt xuống khiến làn da cô lấp lánh như được phủ sương. Căn phòng im ắng đến ngột ngạt, chỉ còn tiếng tim cô đập hỗn loạn, không phải vì sợ… mà vì anh – người đàn ông vừa bước ra từ phòng tắm với chiếc khăn quấn ngang hông, từng giọt nước còn lăn dài trên cơ thể rắn chắc.

“Tại sao lại đưa tôi đến đây?” – Cô gắng gượng hỏi, giọng đầy kiêu hãnh dù mắt không dám nhìn thẳng.

Anh không trả lời. Chỉ đi đến bên giường, chậm rãi cúi xuống, một tay đặt bên cạnh eo cô, ánh mắt sâu hút găm thẳng vào cô như đang đọc từng dòng suy nghĩ.

“Vì em là vợ chưa cưới của tôi.” – Anh thì thầm.

“Một cuộc hôn nhân sắp đặt. Anh không có quyền động vào tôi…”

“Không có quyền?” – Anh cười khẽ, cúi xuống, chạm vào môi cô một nụ hôn phớt nhẹ, nhưng đầy cảnh cáo. – “Vậy đêm đó ai là người chủ động cởi váy, gọi tôi là ‘anh’ trong vô thức?”

Cô đỏ mặt, toàn thân nóng bừng lên như bị thiêu đốt.

“Anh… anh cố ý lừa tôi.”

“Lừa hay không, thân thể em còn nhớ rõ hơn miệng em đấy.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/cam-goi-ten-toi/chuong-3-trung-phat-khi-goi-ten-anh.html.]

Anh bất ngờ kéo cô ngã xuống nệm, bàn tay siết chặt hai cổ tay cô ghìm lên đỉnh đầu, ánh mắt anh lóe lên sự chiếm hữu đầy bản năng.

“Tôi đã nói… không được gọi tên tôi.”

Cô vùng vẫy, nhưng càng giãy thì càng bị ép sát vào chiếc nệm mềm mại. Mùi bạc hà trên cơ thể anh như thuốc gây nghiện, khiến từng tế bào trong cô run rẩy.

“Thử nói lại xem… lần này em có dám gọi tên tôi nữa không?” – Anh ghé sát tai cô, đầu lưỡi lướt qua vành tai mẫn cảm khiến cô run bật.

“Anh… Lãm…” – Cô buột miệng.

Ngay lập tức, ánh mắt anh trầm xuống. Không nói thêm lời nào, anh cúi xuống chiếm lấy môi cô, mạnh mẽ và tàn nhẫn. Nụ hôn như trừng phạt, như đánh dấu chủ quyền, không cho phép cô phản kháng.

Chiếc váy ngủ mong manh bị kéo tuột khỏi bờ vai. Cô muốn cự tuyệt nhưng cơ thể lại đê mê trước từng cái chạm của anh.

“Em không nghe lời.” – Anh khẽ nói, bàn tay trượt dọc xuống thắt lưng cô.

“Tôi sẽ khiến em phải van xin… nhưng không được gọi tên tôi nữa.”

Cô cắn môi, cố kìm tiếng rên rỉ đang trào ra nơi cổ họng. Nhưng từng đợt khoái cảm cuộn trào khiến mọi lời chống cự tan biến.

“Nếu em còn gọi tên tôi lần nữa…” – Anh dừng lại, cúi xuống thì thầm sát tai – “Tôi sẽ khiến đêm nay kéo dài… đến khi em không còn sức mà gọi.”

Cô bật khóc trong ngây ngất. Không phải nước mắt của đau đớn, mà là của một nỗi sợ ngọt ngào, một thứ cảm xúc hỗn độn giữa hận thù, khao khát và… đắm chìm.

Loading...