Chương 20: Đêm Này, Em Có Thể Gọi Tên Tôi
Lễ cưới diễn ra trong sự chứng kiến của hơn 100 vị khách mời, nhưng ánh mắt của Lãm Trần – từ đầu đến cuối – chỉ nhìn về duy nhất một người: cô dâu của anh, Lâm Uyên.
Không váy cưới rườm rà. Không vương miện pha lê.
Chỉ là một chiếc đầm trắng tinh khôi, ôm trọn vòng eo đang khẽ nhô cao vì sự sống nhỏ bé bên trong.
“Trông em giống thiên thần thật sự…” – Anh thì thầm khi nắm tay cô trao nhẫn.
“Không phải anh từng nói em là bão tố sao?” – Cô cong môi cười.
“Vì anh đi xuyên bão… mới thấy ánh sáng.” – Giọng anh khàn khàn, ánh mắt dịu dàng chưa từng có.
Tối hôm đó, căn phòng tân hôn không lộng lẫy, không đầy hoa hồng.
Chỉ có hai người. Và một lời hứa:
“Từ nay, không ai gọi sai tên nhau nữa.”
Cô ngồi trước gương, tháo nhẹ từng chiếc cài tóc.
Anh từ phía sau ôm lấy cô, áp mặt vào cổ:
“Uyên… hôm nay anh không muốn chiếm hữu em. Anh muốn… yêu em.”
Cô quay lại, ánh mắt lấp lánh:
“Em đã đợi rất lâu… để yêu anh đúng nghĩa.”
Anh bế cô lên, nhẹ nhàng đặt xuống giường như thể sợ làm cô đau.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/cam-goi-ten-toi/chuong-20-dem-nay-em-co-the-goi-ten-toi.html.]
Chiếc đèn ngủ vàng nhạt soi lên làn da cô – trắng ngần, mềm mại, lấp lánh như ánh trăng trên mặt nước.
“Đêm nay, em có thể gọi tên tôi. Bao nhiêu lần cũng được.” – Anh thì thầm, hôn lên môi cô như người khát tìm được nước ngọt đầu đời.
Tay anh chạm vào bụng cô, rồi lần xuống nơi mềm mại… từng cái vuốt ve đều dịu dàng và trân quý.
“Lãm Trần…” – Cô rên lên khe khẽ, hai tay ghì chặt lấy vai anh.
“Ừ… gọi nữa đi. Chỉ mình em có quyền.” – Anh thì thầm, nhấn sâu trong chuyển động đầy nâng niu.
Không còn gấp gáp. Không còn tức giận.
Chỉ có cảm xúc nguyên sơ nhất giữa hai con người từng đi qua quá nhiều đau thương.
“Anh yêu em… không cần phải kiểm soát nữa.” – Giọng anh nghẹn lại, thở gấp giữa từng lần vùi sâu.
“Em cũng yêu anh… và chưa từng ngừng lại.” – Cô đáp, nước mắt lăn dài trên má nhưng miệng vẫn nở nụ cười.
Họ hòa quyện với nhau – không chỉ là thể xác… mà là tất cả yêu thương từng kìm nén suốt bao tháng ngày.
Đêm tân hôn trôi qua trong tiếng thở dài, tiếng gọi tên, và tiếng tim đập cùng nhịp.
Lần đầu tiên… họ thực sự là của nhau.
Cuộc sống tân hôn chỉ kéo dài đúng 5 ngày thì sóng gió ập đến.
Tập đoàn ST bị hacker tấn công.
Toàn bộ hệ thống dữ liệu tài chính bị khoá trong vòng 3 phút.
Một tin nhắn duy nhất hiện lên trên màn hình phòng điều hành:
“Lãm Trần. Mày đã giành mọi thứ khỏi tay tao năm xưa. Giờ, tao chỉ cần một thứ… Tao muốn con của mày.” – Hồng Kiệt.”