Chương 15: Gặp Lại Nhau Trong Im Lặng
Hoàng hôn buông xuống biển như chảy mật.
Bầu trời loang đỏ, mặt nước dập dềnh, từng cơn gió nhẹ mang theo hương mặn và nhịp đập của một trái tim chưa bao giờ yên.
Lâm Uyên ngồi bên bờ cát, chân trần vùi sâu, ánh mắt lặng lẽ hướng về chân trời.
Cô không mong chờ gì nữa. Chỉ muốn yên một thời gian, rồi sẽ biến mất khỏi thành phố, khỏi cả cái tên Lãm Trần đã khắc sâu trong tâm trí cô không dứt.
Cho đến khi một cái bóng đổ xuống trước mặt.
Cô ngẩng đầu, và trái tim như ngừng đập trong một nhịp.
“Anh…” – Cô khẽ thốt.
Lãm Trần đứng đó – chiếc sơ mi trắng dính bụi đường, gương mặt hốc hác nhưng đôi mắt vẫn sắc lạnh và… cháy bỏng.
“Em chạy xa thật.” – Anh nói, giọng khàn đặc.
“Nhưng không đủ xa để khiến tôi ngừng tìm.”
Cô bật dậy, hoảng hốt:
“Làm sao… anh biết tôi ở đây?”
“Em từng bảo… nếu có thể sống lại một lần, em sẽ muốn được nhìn thấy biển đúng lúc mặt trời lặn.”
Cô sững người. Đó là một lời nói vu vơ… ba tháng trước.
“Tôi đã đi hơn mười ba bãi biển.” – Anh bước tới gần. – “Và nếu em không ở đây, tôi sẽ tiếp tục tìm… đến khi nào không còn sức nữa.”
Cô định lùi lại, nhưng anh đã siết chặt lấy eo cô, kéo cô vào n.g.ự.c – nơi nhịp tim đập dồn dập không kém gì cô.
“Em không cần phải nói gì cả.” – Anh thì thầm. – “Chỉ cần cho tôi ôm em một lần… lần cuối, nếu em muốn rời đi thật.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/cam-goi-ten-toi/chuong-15-gap-lai-nhau-trong-im-lang.html.]
Nhưng Uyên không đẩy anh ra. Tay cô đã vòng qua lưng anh từ lúc nào không hay.
Hơi thở vỡ òa.
“Không phải em không cần anh… chỉ là em không biết mình nên yêu anh như thế nào.”
“Vậy thì để tôi chỉ cho em… bằng cách tôi vẫn luôn làm.”
Anh bế cô lên, đi thẳng về căn phòng trọ nhỏ phía sau dãy hàng dừa, đóng cửa lại như cách chặn hết mọi tổn thương ngoài kia.
Không ai nói thêm một lời nào nữa.
Chỉ có tiếng rên khẽ, tiếng môi chạm môi.
Làn da cô mềm mại run rẩy dưới từng cái vuốt ve của anh – không còn là sự chiếm hữu tàn nhẫn, mà là một sự khao khát lặng lẽ, một tình yêu không tên đang bùng nổ.
“Không cần gọi tên tôi…” – Anh thì thầm bên tai cô.
“…chỉ cần em không gọi ai khác.”
Tay anh mơn man trên sống lưng cô, kéo mạnh chiếc áo mỏng rơi xuống sàn. Hơi thở cả hai hòa vào nhau, gấp gáp, như thiêu đốt không khí quanh họ.
“Anh đã tìm em suốt gần một tháng…” – Anh vừa hôn vừa thở gấp.
“Và nếu em không quay lại… tôi đã nghĩ mình sẽ chết.”
Cô không trả lời. Chỉ ngẩng lên, môi chạm môi, ánh mắt nói thay vạn lời:
“Vì em cũng không sống nổi… nếu không chạm vào anh.”
Đêm ấy, căn phòng nhỏ ẩm mùi biển trở thành thiên đường của hai kẻ từng lạc lối.
Không cần lời xin lỗi, không cần những lời hứa xa xôi…
Chỉ cần hơi thở này, nhịp tim này, và… những cú va chạm nóng bỏng đến nghẹt thở.