Cái Giá Của Tình Yêu Không Được Đáp Lại - Chương 4

Cập nhật lúc: 2025-10-27 12:17:14
Lượt xem: 49

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1LXXgErWHB

Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!

Góc của Lý Trình Nữ:

Sau khi gửi lời chúc mừng, làm một việc nữa.

Tôi trang cá nhân của Hứa Minh Trọng, chằm chằm ảnh đại diện của một lúc lâu, dứt khoát nhấn nút "Hủy kết bạn".

Một hành động nhỏ mạng xã hội, nhưng đối với , nó mang ý nghĩa của một sự đoạn tuyệt .

Tôi trở về nhà trong bộ dạng ướt sũng và mệt mỏi. Căn nhà vắng tanh, một bóng . Mẹ du lịch cùng bạn bè. Hứa Minh Trọng và "vị hôn thê" của chắc chắn đang tận hưởng niềm vui của họ ở một nơi nào đó.

Điện thoại rung lên. Là tin nhắn của Vương Mị. Cô gửi cho một tấm ảnh chụp hai bàn tay đan , ngón áp út của cả hai đều là nhẫn đính hôn. Kèm theo dòng chữ: "Cảm ơn lời chúc của em nhé. Tối nay chị và Trọng sẽ về. Em ở nhà cẩn thận."

Tôi tấm ảnh, cảm xúc. Tôi chỉ cảm thấy một sự mỉa mai đến cùng cực.

Một bạn cùng lớp gọi điện rủ tham gia tiệc nghiệp. Tôi vốn định , nhưng nghĩ, đây lẽ là cuối cùng gặp họ khi rời . Một lời chào tạm biệt cũng .

"Tớ sẽ đến," đáp.

"Tuyệt vời! À, mà trai đến ?" bạn hỏi. "Lâu lắm gặp . Lần hồi , nào lớp hoạt động gì, cũng đến đưa đón , còn mua đồ ăn cho cả bọn nữa. trai quốc dân."

Anh trai quốc dân. Tôi chua chát. , từng là một trai hảo trong mắt tất cả . Chỉ , đằng sự hảo đó là sự kiểm soát và ích kỷ đến đáng sợ.

Đêm đó, ngủ yên. Tôi mơ thấy ngày đầu tiên bước chân nhà họ Hứa. Cô bé bảy tuổi rụt rè, sợ hãi, nấp lưng . Hứa Minh Trọng, bé mười hai tuổi, bước đến, đưa cho một viên kẹo và : "Chào em, là Minh Trọng."

Sự ấm áp của lúc đó là thật. Tôi nghĩ, nếu ngay từ đầu lạnh lùng với , lẽ lún sâu tình yêu đến . Nếu ngay từ đầu chỉ coi là một gánh nặng, lẽ đau khổ như bây giờ.

cuộc đời "nếu như."

Sáng hôm , quyết định dọn dẹp triệt để. Chiếc thùng carton chứa đầy kỷ niệm của ngày hôm qua, vứt nó .

Tôi bê chiếc thùng nặng trịch xuống nhà. Khi mở cửa chính, định mang nó thùng rác công cộng, thì Hứa Minh Trọng và Vương Mị trở về.

Trông họ vẻ mệt mỏi, nhưng niềm hạnh phúc vẫn hiện rõ khuôn mặt.

"Em định ?" Hứa Minh Trọng hỏi, ánh mắt rơi chiếc thùng tay .

[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/cai-gia-cua-tinh-yeu-khong-duoc-dap-lai/chuong-4.html.]

"Vứt rác," trả lời ngắn gọn.

"Nặng ? Để giúp." Anh tiến gần, định đỡ lấy chiếc thùng.

"Không cần!" theo phản xạ lùi một bước. Tôi chạm nó. Không bên trong là những gì.

sự giằng co của chúng khiến chiếc thùng nghiêng. Vài món đồ bên trong rơi ngoài. Một cuốn sách cũ, một chiếc hộp nhạc, và... một cuốn sổ giấy màu xanh da trời.

Đó là ngôi gấp cho khi còn nhỏ, rằng nó sẽ mang may mắn. Tôi giữ nó như một báu vật.

Hứa Minh Trọng cúi xuống, nhặt ngôi giấy lên. Anh nó một lúc, ... ném nó thùng rác gần đó.

"Đồ cũ thì vứt . Nhà chỗ chứa mấy thứ linh tinh ." Giọng thản nhiên, như thể vứt mẩu giấy hơn kém.

Trái tim như ai đó bóp nghẹt.

Anh nhận nó. Hoặc nhận , nhưng cố tình làm .

Dù là gì nữa, nó cũng chứng minh một điều: những gì trân trọng, đối với , chỉ là rác rưởi.

Anh , lệnh: "Dọn dẹp xong thì lên phòng . Tuần bắt đầu nghỉ hè , đăng ký cho em một khóa học thêm. Đừng suốt ngày chạy ngoài nữa."

Anh vẫn tự cho cái quyền sắp đặt cuộc đời , mà hề rằng, sắp thoát khỏi sự sắp đặt đó mãi mãi.

Tôi gì, chỉ lặng lẽ nhặt những món đồ rơi vãi, cho thùng. Rồi mang cả chiếc thùng, bao gồm cả ngôi giấy mà ném , đổ thẳng xe rác.

Tôi thấy tiếng Vương Mi với Hứa Minh Trọng ở phía : "Anh xem, em mà. Trinh Nữ cần học cách tự lập. Cứ dựa dẫm mãi cũng ."

Tự lập.

Phải, đang tự lập đây. Tôi đang tự cắt đứt sự dựa dẫm.

Tôi , thẳng họ. Lần đầu tiên, còn cảm thấy tự ti đau khổ. Tôi chỉ cảm thấy một sự nhẹ nhõm vô cùng.

Tôi cần nữa, Hứa Minh Trọng.

Tôi tự thể trở thành ngôi may mắn của chính .

Loading...