Cả Gia Đình Đại Tướng Chết Trận, Kinh Thành Chờ Ta Huỷ Hôn - Chương 259: Phụng Anh không nên gả cho Tần vương
Cập nhật lúc: 2025-09-15 15:20:28
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6pqi81iUn1
Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!
Phùng Vân cảm thấy trời sập chân, còn kịp mở miệng hỏi phụ đang gì, thì Phụng Anh cất lời bi thương một bước:
“Cô mẫu, Anh nhi từ nhỏ oán giận tổ mẫu, cho rằng bà mắc chứng lao, làm tròn bổn phận mẫu , nhưng cũng thể hành xử như a!”
Phùng Vân buột miệng: “Ta là hận bà thể giúp , nhưng...”
Phụng Anh căn bản để nàng hết câu, liền xoay , hướng về phía hoàng đế dập đầu:
“Tội của cô mẫu, cũng là lầm của gia Phụng thị phát hiện kịp thời, kính xin hoàng thượng giáng tội!”
Hai bà cháu kẻ tung hứng, cưỡng ép đem hết thảy tội danh đổ lên đầu Phùng Vân!
Lâm Vận Thi giận đến run , nhưng rốt cuộc cũng hiểu, vì Huyện chủ để nàng mang di thư của cố tổ mẫu tiến cung cáo trạng.
Bởi lẽ với bản tính lang sói của nhà họ Phùng, e rằng sẽ tìm vài kẻ thế mạng, căn bản thể lật đổ bọn họ!
“Người , lôi nữ nhân xuống, tội trạng công bố thiên hạ, từ ngày mai bắt đầu dạo phố ba ngày, đánh roi một trăm, để cho thiên hạ thấy rõ, Đại Hạ lập quốc bằng chữ hiếu, tuyệt dung thứ lũ bất hiếu ngỗ nghịch tồn tại giữa thế gian!”
Hoàng đế hạ lệnh, thị vệ hai bên lập tức động thủ bắt .
“Không! Oan uổng! Hoàng thượng, thần oan uổng ——”
Phùng Vân còn kêu oan, liền bịt miệng, thô bạo lôi ngoài.
Điện đường lặng ngắt như tờ, song khí dịu ít nhiều.
Hoàng đế sắc mặt đám nhà họ Phùng, cũng còn khó coi như .
Dù ông vẫn còn cần dùng tới Phụng Hoán, bèn hòa giọng :
“Đã tra rõ việc của Phụng lão phu nhân, liên can tới Trấn Bắc tướng quân và Phụng lão thái công, thì chuyện coi như kết thúc. Tuy nhiên hậu sự của Phụng lão phu nhân...”
Phụng lão thái công lập tức đáp:
“Xin hoàng thượng yên tâm! Lão thần tất sẽ tổ chức tang lễ long trọng, bù đắp thể diện và tôn nghiêm vốn cho bà !”
Phụng Hoán trầm giọng :
“Hoàng thượng, đích mẫu mệnh khổ, nay gặp nạn , thần lấy quân công, cầu cho lão nhân gia một đạo cáo mệnh!”
Dù mẫu, nhưng thuở bé đích mẫu cũng từng đối đãi tử tế với . Đáng tiếc trú quân ở Mạc Bắc, ít khi thăm viếng. Nay xin cáo mệnh, cũng coi như chút đền bù.
Hoàng đế ngẫm nghĩ, thấy đây là cách để xoa dịu lòng , bèn gật đầu:
“Chuyển! Truy phong Phụng Lâm thị làm nhị phẩm cáo mệnh phu nhân!”
Người nhà họ Lâm đỏ mắt ganh tỵ. Nhị phẩm cáo mệnh phu nhân a, ân điển lớn bao!
Chỉ Lâm Vận Thi cảm thấy vô cùng châm chọc — sống thì chẳng ai hỏi han, c.h.ế.t cho cả một đống phong thưởng, ích gì?
Hoàng đế liếc mắt hiệu với Doãn Thuận, bảo y lui .
Ngay lúc đó, tiểu thái giám tiến bẩm:
“Hoàng thượng, Thủ phụ đại nhân cầu kiến.”
Hoàng đế giật nhẹ mí mắt, lòng nhà họ Phùng cũng chợt chùng xuống.
Yến Trừng đến !
Ai chẳng hộ thê như mạng, mà đó vì chuyện phủ Sở Quốc công, bọn họ đắc tội với thê tử của .
Lúc mà tới, chẳng đến gây chuyện ?
Hoàng đế cũng nghĩ tới điểm , nhưng thể gặp, đành khẽ ho khan hai tiếng:
“Vậy... mời Thủ phụ .”
Yến Trừng vận triều phục, áo nhẹ đai mềm, từng bước thong thả tiến .
Phụng Anh thấy , ánh mắt liền như dính chặt, rời nổi nửa phần.
Chỉ thấy bước đến giữa điện, cúi :
“Thần tham kiến hoàng thượng, thái hậu.”
Hoàng đế gật đầu, thái hậu dứt khoát thèm liếc mắt.
Yến Trừng ung dung đảo mắt quanh điện, khẽ một tiếng:
“Không ngờ nơi đây náo nhiệt như , xem thần bỏ lỡ một hồi đại kịch.”
Lời đầy mỉa mai khiến sắc mặt nhà họ Phùng trầm xuống.
Càng đáng hận là nhạc phụ còn hờ hững phụ họa:
“Thủ phụ bỏ lỡ cũng đáng tiếc, chẳng qua là cảnh con cháu bất hiếu, diễn trò đại nghĩa diệt mà thôi, chẳng gì đáng xem.”
Phụng lão thái công cau chặt mày, hoàng đế hỏi:
“Được , Thủ phụ hôm nay tới chuyện chi trọng yếu?”
Yến Trừng từ trong áo lấy một xấp tấu chương dày, giao cho Doãn Thuận:
“Khởi bẩm hoàng thượng, thần mặt các đại nhân bên Ngự sử đài trình tấu chương, kính xin hoàng thượng xem xét.”
“Ngự sử đài? Mấy lão ngôn quan đó ngửi thấy mùi gì ?”
Hoàng đế cợt một câu, mở quyển đầu tiên, lập tức cứng mặt.
Sau đó lật thêm vài bản, cuối cùng ném thẳng lòng Doãn Thuận:
“Mấy lão già động tác cũng quá nhanh ? Từ lúc xảy chuyện ở cung môn tới giờ đến hai canh giờ, cả đống tấu chương, còn là vạch tội nhà họ Phùng?”
Yến Trừng mặt đỏ tim loạn, đáp:
“Hồi hoàng thượng, hôm nay khéo trùng lúc Ngự sử đài nghị sự, các lão đại nhân đều mặt. Khi nữ tử nhà họ Lâm dìu quan tài kinh khiến bọn họ chú ý, đến lúc xảy chuyện ở cung môn thì càng phẫn nộ, tranh cung diện thánh. Thần sợ hoàng thượng khó xử, mới khuyên họ tấu chương, mặt chuyển giao.”
Hoàng đế danh sách tấu, liền đau đầu.
Chỉ tính riêng lão ngự sử Dư và lão ngự sử Vương, bất kỳ ai cũng chẳng đèn cạn dầu.
“May mà Thủ phụ ngăn , nếu tai của trẫm đúng là chẳng yên!”
Nói thì , nhưng với ngần tấu chương vạch tội nhà họ Phùng, nếu thật sự bỏ qua, e rằng lũ ngôn quan đó làm loạn triều đường.
Hoàng đế phán:
“Vậy lấy tội thất sát, phạt bổng lộc nửa năm, cấm túc một tháng, thế nào?”
Yến Trừng biểu thái độ, chỉ đưa lên một bản tấu chương khác.
Hoàng đế nhíu mày, xoay đưa cho Tô thái hậu. Bà liếc mắt xem qua, gật đầu:
“Vị Hầu ngự sử cũng sai, nhà họ Phùng dạy một đứa bất hiếu ngỗ nghịch như , thanh danh tổn, quả thực nên kết với hoàng thất.”
Một lời dứt, đều kinh hãi.
Tần vương bước nhanh lên :
“Mẫu hậu! Chuyện liên quan đến A Anh!”
Tô thái hậu lạnh lùng liếc mắt . Bà quả thật thích cô nương Phụng Anh , nhưng thứ quan trọng hơn yêu thích, là thanh danh và thể diện của hoàng thất!
Chuyện của Phùng Vân, chỉ vài hôm nữa sẽ truyền khắp thiên hạ, bà tuyệt thể để hoàng thất thêm một thông gia mang tiếng .
“Hoàng thượng, chuyện để ai gia làm chủ, hôn sự giữa Tần vương và Phụng Anh, hủy bỏ.”
“Mẫu hậu!!”
Mộ Dung Tẫn thất thanh kêu lên, thoáng qua Sở Nhược Yên, Phụng Anh:
“Nhi thần phụ lòng một nữ tử, thể phụ thêm khác, kính xin mẫu hậu nghĩ !”
Sắc mặt Phụng Anh trắng bệch. Nàng một lòng gả cho Yến Trừng, nhưng nếu thành, thì Tần vương chính là đường lui!
Giờ đến đường lui cũng còn, hôn sự chỉ càng thêm khó khăn.
“Thái hậu nương nương! Thần nữ và Tần vương hai bên tình ý sâu đậm, thật lòng ly biệt, cầu xin khai ân!”
Tô thái hậu chút lay động, chỉ hướng hoàng đế :
“Ai gia mệt , về cung . Thánh chỉ sẽ đưa đến .”
Hoàng đế cúi đầu:
“Cung tiễn mẫu hậu.”
“Cung tiễn thái hậu!”
Trong bóng lưng dứt khoát của Tô thái hậu, nét mặt Mộ Dung Tẫn đầy đau khổ, nhưng trong lòng như nhẹ nhõm đôi phần.
Phụng Anh siết c.h.ặ.t t.a.y áo, đầu ngón tay gần như bóp đến rướm máu...
Lâm gia, Sở gia — những kẻ hủy hôn sự của nàng, hủy thanh danh của nàng — nàng tuyệt tha cho kẻ nào!
Ngoài cung môn, Sở Nhược Yên đang chờ Yến Trừng cùng .
Thấy mấy mặt mày tươi tỉnh, trò chuyện vui vẻ, còn nhà họ Phùng thì ủ rũ lên xe rời , nàng liền sự thành.
Khóe môi khẽ cong lên nụ , đang định bước tới, thì thấy Mộ Dung Tẫn đuổi theo:
“Nhược Âm, đợi một chút!”
Chương 260 – Tần vương là kẻ hồ đồ
Thân hình Sở Nhược Âm khựng trong khoảnh khắc liền sải bước nhanh hơn, song Mộ Dung Tẫn vòng lên phía , chặn đường .
Sở Hoài Sơn thở dài một tiếng:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/ca-gia-dinh-dai-tuong-chet-tran-kinh-thanh-cho-ta-huy-hon/chuong-259-phung-anh-khong-nen-ga-cho-tan-vuong.html.]
“Vì cớ gì Tần vương khổ sở đến thế? Thành thật mà , nếu tiểu thư nhà họ Phùng xen , lão phu thực hài lòng với mối nhân duyên . Nay chỉ đành than một tiếng: tạo hóa trêu .”
Mộ Dung Tẫn chẳng mảy may để ý đến , chỉ chăm chú nàng, trầm giọng :
“Nhược Âm, chuyện cũ là phụ nàng. Nay…”
“Giờ còn dây dưa dứt, đường đường là Tần vương mà độ lượng chỉ thế thôi ?”
Giọng nam dịu dàng mà mang theo tức giận cất lên.
Sở Nhược Yên giật đầu , thì thấy Giang Hoài An bước tới, chắn nàng.
Mộ Dung Tẫn nheo mắt:
“Bản vương đang chuyện với nhị cô nương nhà họ Sở, can hệ gì đến ngươi?”
Giang Hoài An khẩy:
“Nếu là đây, tự nhiên chẳng liên can. vương gia quên ? Thái hậu ban xuống ý chỉ, và nàng nay còn hôn ước, thì cũng xem như ngoài. Vì danh tiết biểu Nhược Âm, kính xin vương gi Ngũ Lang trọng!”
Từng câu từng chữ như d.a.o găm, đ.â.m thẳng tim .
Sát khí thoáng hiện gương mặt Mộ Dung Tẫn, nhưng Sở Nhược Âm lên tiếng:
“Biểu ca Hoài An, để .”
Giang Hoài An chau mày, chỉ nàng nhẹ giọng tiếp lời:
“Qua hôm nay, cũng sẽ chẳng còn gặp , nếu vương gia lời gì, xin cứ cho hết.”
Giọng bình thản, chẳng hỷ chẳng ai, khiến lòng đàn ông như bóp nghẹt, đau nhói đến khó thở.
Nghe đàn, ngâm thơ, đàm đạo thi phú...
Bọn họ vốn nên đến bước đường .
Nỗi đau đớn dâng lên tận cổ, khiến khó khăn lắm mới thốt thành lời:
“Nhược Âm, nợ nàng quá nhiều. Giờ dù gì cũng muộn, chỉ một vật , mong nàng hãy nhận lấy.”
Hắn từ trong n.g.ự.c lấy một vật, Sở Nhược Yên thấy thì sững .
Là một mảnh lệnh bài.
Mặt khắc chữ "Tần", là lệnh bài của Tần vương phủ.
“Nàng là nữ nhi, gặp biến cố thế , e sẽ gặp ít khó khăn. Đây là vật riêng của , thấy lệnh như thấy . Mai nếu gặp nguy nan, lẽ sẽ giúp nàng.”
“Ta …”
“Cầm lấy.” Mộ Dung Tẫn ngắt lời nàng, “Ta nàng liên lụy gì đến nữa. Vậy thì nhận lấy nó, hứa từ nay sẽ xuất hiện mặt nàng nữa.”
Sở Nhược Âm rủ mắt xuống, đưa tay nhận lấy.
Khoảnh khắc , dường như ai đó móc một phần trái tim của đàn ông, đau đến tê dại.
là vương gia, dù thế nào cũng giữ lấy thể diện :
“Được, …”
Hắn bật khẽ, ánh mắt lướt qua Giang Hoài An đang chăm chú nàng, liền trầm giọng :
“Thương nhân chung quy khó chỗ vững, nếu ngươi thực sự lòng, thì nên vì nàng mà thi đậu công danh.”
Ánh mắt Giang Hoài An tối .
Chưa kịp mở miệng, Thường Hoa lúng túng :
“Vương, vương gia, bên …”
Mộ Dung Tẫn đầu , chỉ thấy xe ngựa của Phùng Anh đang đậu ngay phía xa.
Hắn cắn răng, gật đầu với Yến Trừng cùng mấy :
“Cáo từ.”
Nói vội vàng về phía , chỉ “keng” một tiếng, lệnh bài trong tay Sở Nhược Âm rơi xuống đất.
“Cô nương, lệnh bài…”
Tiểu nha vội cúi định nhặt, nhưng Sở Nhược Âm ngăn :
“Không cần nhặt.”
Chuyện ngày hôm qua, như c.h.ế.t từ ngày hôm qua. Nàng cũng nên tuyệt tình .
“Thôi thôi, đều qua cả . Lão gia, chờ về phủ chúng đốt chút ngải cứu xua vận rủi, tết cũng gần kề, chẳng thể mặt ủ mày chau mà đón năm mới !”
Tiểu Giang thị cố nặn nụ giảng hòa, Sở Hoài Sơn cũng đau lòng :
“Được, về phủ thôi. Nhược Âm, theo cha về nhà nào!”
Nước mắt Sở Nhược Âm trào , lau thế nào cũng chẳng hết.
Sở Hoài Sơn lập tức lúng túng yên, Sở Nhược Yên liền :
“Cha, di mẫu, lâu con và Nhị trò chuyện , chi bằng để chúng con tâm sự một lúc?”
Nàng liếc mắt Yến Trừng, liền phụ họa:
“Nhạc phụ đại nhân, tiểu tế còn một việc cần thỉnh giáo, xin mời lên xe ngựa của tiểu tế ạ?”
Thế là Sở Hoài Sơn theo Yến Trừng rời , tiểu Giang thị cùng Giang Hoài An cũng lên một cỗ xe, hai tỷ nhà họ Sở lên một cỗ khác.
Vừa xe, Sở Nhược Âm liền òa nức nở:
“Đại tỷ, đại tỷ ơi!”
Sở Nhược Yên vội ôm lấy nàng:
“Nhị , tỷ thể thực sự để tâm như bề ngoài. Cứ , cứ …”
Nước mắt cô thiếu nữ rơi như mưa, nghẹn ngào :
“Đại tỷ, thể để tâm? Muội từng yêu tha thiết như thế, thậm chí cam nguyện vì mà sống chết… nhưng… nhưng sợ quá!”
“Muội cho nhiều cơ hội , yến hội Khúc Giang, Tần vương phủ, ngay cả lúc nãy đại điện, chỉ cần một , một nhắc đến Phùng Anh, đều bằng lòng theo . , một cũng !”
“Đại tỷ, buông tay , thực sự buông … Muội bằng Phùng Anh, họ là thanh mai trúc mã, nhân duyên định sẵn từ ba đời, chỉ cần nàng ngoắc tay một cái, liền bỏ mà xả vì nàng… Đại tỷ, thực sự sợ lắm…”
Sở Nhược Yên ôm chặt lấy nàng, cũng nên gì cho .
Nhược Âm từ nhỏ thiếu cảm giác an , Mộ Dung Tẫn là đầu tiên trao cho nàng cảm giác , nhưng cũng chính lấy .
Đã từng mất , so với từng bao giờ, càng khiến đau thấu tâm can.
“… Đã chọn thì đừng hối hận, về phía .”
Sở Nhược Yên đợi nàng phát tiết một hồi mới nâng mặt nàng lên, nghiêm túc :
“Chẳng gì là thể vượt qua. Thời gian sẽ làm phai nhòa tất cả. Nhị , chúng cùng vượt qua, chậm rãi nhưng chắc chắn.”
Sở Nhược Âm ngây , ánh sáng nơi đáy mắt tỷ tỷ, liền gật mạnh đầu:
“Vâng!”
Về đến phủ Quốc công, tiểu Giang thị vốn giữ họ dùng bữa tối, song Sở Hoài Sơn lấy cớ Thủ phủ bận chính sự, liền để vợ chồng trẻ hồi phủ .
Trên đường về, Yến Trừng thấy nàng thần sắc mỏi mệt, liền đưa tay xoa nhẹ huyệt ấn đường cho nàng:
“An ủi xong ?”
Sở Nhược Yên thuận thế tựa lòng :
“Ừm… Nhị một trận hẳn là khá hơn . Chàng xem Tần vương nghĩ gì ? Nếu thật lòng với thanh mai trúc mã, thì cần gì vì trách nhiệm mà níu kéo Nhị , rốt cuộc làm mất cả hai bên!”
Yến Trừng nhàn nhạt :
“Rốt cuộc ai là thật lòng, ai là trách nhiệm, khó mà phân rõ .”
Sở Nhược Yên sững , nghĩ đến mấy ngày nay phản ứng của , liền bật :
“Nói cũng , đường đường Tần vương, là kẻ hồ đồ chẳng phân nổi lòng .”
Yến Trừng cũng mỉm , tạm bàn đến những chuyện , thì Mộ Dung Tẫn vốn là một trong ít tài trong hoàng thất.
Văn trị thiên hạ, võ chinh sa trường, chỉ tiếc trong chuyện nam nữ mê lối thoát.
Nếu lo cưới Phùng Anh xúi giục gây loạn triều cương, cũng chẳng cần mượn tay Ngự sử để cắt đứt mối lương duyên …
“Này, bên Phùng gia thì …”
“Nàng yên tâm, phái Mạnh Dương thu thập chứng cứ tội trạng năm xưa của Phùng Bình, chỉ là chuyện lâu, cần thêm thời gian. Còn vợ của Kiều Đại Lực, bán thanh lâu, nha tử bán qua mấy tay đến tận Tô Châu, đoán chừng sang năm mới đưa về .”
Sở Nhược Yên khẽ gật đầu:
“Vậy thì chờ khi chứng cứ xác thực, Phùng Bình dùng đan thư thiết khoán để miễn tội, trong cung cũng chắc chịu.”
Dù gì một hai còn , nhiều quá cũng chẳng ai tin nổi.
Huống hồ đó là vật do tiên đế ban, đương kim hoàng đế làm gì còn nhiều nể mặt!
“Nàng hiểu , cứ để Phùng gia cầm cự thêm một thời gian, làm xong tang sự cho lão phu nhân Phùng gia .”
Sở Nhược Yên nhẹ nhàng “ừ” một tiếng, buột miệng :
“Vừa chúng cũng đón một cái Tết vui vẻ…”
Lời dứt, hình đàn ông khẽ cứng , nàng cũng lập tức nhận lỡ lời.