Mạch Quý Sanh liếc Khương Vãn, nhẹ giọng : “Em đừng Đóa Đóa bậy, em đừng nghĩ nhiều.”
Mạch Đóa , lập tức nhận sai, hét lớn giải thích với Khương Vãn: “Vãn Vãn, chị ở đó ? Em bình thường chuyện với trai quen , liên quan gì đến chị !”
Mạch Quý Sanh : “Anh nhà thiết kế đó nhận đơn hàng nữa, vì tình gì cả, mà là vì vóc dáng của em quá hảo, so với việc theo đuổi tiền bạc, càng một thể mặc quần áo của , thể hiện vẻ thiết kế của .”
Nghe , Mạch Đóa nhịn : “Anh ơi, đang chê em dáng ?”
“Không dáng em , mà là Vãn Vãn quá hảo.” Mạch Quý Sanh nhàn nhạt .
Mạch Đóa giả vờ tức giận hừ một tiếng, “Thôi , em tự giải quyết! Lúc quan trọng chẳng giúp gì cả!”
Mạch Quý Sanh bất lực : “Nhiều nhãn hiệu, nhiều nhà thiết kế như mà em chọn bộ nào ưng ý ?”
“Họ với em gấp quá, ngoài hàng sẵn trong cửa hàng thì còn mua gì nữa? Mấy món đồ trong cửa hàng mắt gửi về nhà , làm em còn thể mặc ngoài !” Mạch Đóa càng càng tức giận.
Khương Vãn suy nghĩ một chút, Mạch Quý Sanh : “Hôm qua em nhận hai chiếc váy hội, Đóa Đóa xem thử thích ?”
Mạch Quý Sanh điện thoại: “Nghe Vãn Vãn gì ?”
“Nghe !” Giọng Mạch Đóa rõ ràng vui vẻ hơn nhiều. “Anh ơi, mau đưa điện thoại cho Vãn Vãn .”
Mạch Quý bất lực, đưa điện thoại cho Khương Vãn: “Chuyện của mấy cô gái các em thì các em tự chuyện , sẽ làm truyền lời ở giữa nữa.”
Khương Vãn nhận lấy điện thoại, đó vẫn còn ấm từ lòng bàn tay của Quý Sanh.
Không vì cô thể coi Thẩm Hoài Hứa là bạn bè, nhưng đối mặt với Mạch Quý Sanh, cô chỉ thể coi là một quen hoặc trai của bạn bè.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/bui-tong-dung-lam-nung-nua-phu-nhan-da-ky-giay-ly-hon-bui-tien-khuong-van/chuong-667-say-xe.html.]
Một chuyện mà khác thấy bình thường, cô cảm thấy quá mật.
Nếu cô từng bảo thủ, theo lời Chu Lạc Âm thì là ôm một “khuôn phép trinh tiết”, nhưng từ khi nào, sự bảo thủ phá vỡ. Cô theo Chu Lạc Âm tìm mẫu nam, cô ở khách sạn và tình một đêm rõ ràng với một đàn ông lạ.
Đây là những việc mà một cô gái “bảo thủ” thể làm. Nếu cô phóng khoáng, nhưng đối mặt với Mạch Quý Sanh, cô luôn cẩn thận, ngay cả với Thẩm Hoài Hứa quen nhiều năm, cô cũng chỉ miễn cưỡng đồng ý cho một danh phận mà chỉ hai họ .
Cô thể hiểu nổi bản như , tại hôm đó thể một tình một đêm mãnh liệt như với một đàn ông lạ và bình thường ở khách sạn.
Cô thu suy nghĩ, chuyên tâm chuyện váy hội với Mạch Đóa. Cô thậm chí còn chút may mắn vì cuộc điện thoại xuất hiện, nếu cô cũng làm để vượt qua thời gian ngượng ngùng trong xe.
Mặc dù Khương Vãn hết những lời vô nghĩa của đời lúc , cuộc trò chuyện của cô và Mạch Đóa vẫn chỉ kéo dài hai mươi phút.
Cô trả điện thoại cho Thẩm Hoài Hứa, đang định tìm cớ nhắm mắt nghỉ ngơi một chút, ngờ một cú rẽ, cô đột nhiên cảm thấy buồn nôn.
Cô theo bản năng dùng tay che miệng, may mắn là chỉ nôn khan, thực sự nôn .
Mạch Quý dừng xe, lo lắng cô: “Vãn Vãn ?”
Mặt cô tái, yếu ớt : “Có lẽ say xe.”
Mạch Quý Sanh cầm một chai nước khoáng, vặn nắp chai đưa cho Khương Vãn, “Đều tại Đóa Đóa, bảo em gửi ảnh, em cứ cúi đầu điện thoại, đương nhiên dễ say xe .”
Khương Vãn biện hộ cho Mạch Đóa, nhưng giải thích thế nào, cô bao giờ say xe cả.
Cô nhớ đến việc say nắng mấy ngày , cơ thể thật sự càng ngày càng tệ.
Cô thầm nhắc nhở tranh thủ kiểm tra sức khỏe.