Bóng Hồng Trên Bờ Giếng - chương 5: miếu đá đầu
Cập nhật lúc: 2025-06-25 14:08:39
Lượt xem: 3
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/5L05d6YWSF
Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!
Miếu đá nằm lọt thỏm giữa lối mòn phủ rêu dẫn ra khỏi làng, phía sau rặng tre già cong mình như vái lạy. Người ta bảo đó là nơi linh thiêng, thờ một vị nữ thần vô danh mà chỉ người xưa mới biết tên.
An đến đó vào một buổi chiều tắt nắng. Mưa bụi lất phất, làm tóc cô ẩm ướt. Không gian tĩnh mịch đến rợn người. Cô đẩy nhẹ cánh cổng tre, bước vào bên trong.
Miếu nhỏ, chỉ khoảng hai mét vuông, xây hoàn toàn bằng đá xanh. Giữa miếu là một bức tượng đá mờ vẹt, không rõ mặt, nhưng có dáng vẻ là một thiếu nữ áo dài ôm lấy một đứa bé.
Trên bàn thờ phủ lớp bụi dày, có một cuốn sổ tay cũ bìa da màu nâu. Không hiểu vì sao, An đưa tay mở ra.
Trang đầu tiên là nét chữ mềm mại, màu mực tím đã phai:
“Nếu một ngày em đọc được những dòng này, nghĩa là em đã quay lại – dù là trong thân xác mới. Chị nợ em một lời xin lỗi. Và… nợ người ấy một lần giữ lời.”
An lật nhanh sang những trang tiếp theo. Từng dòng chữ như tấm gương phản chiếu quá khứ – không còn là giấc mơ mà là ký ức đang sống lại:
“Em là con gái của chị – Diễm. Dù chị chưa kịp sinh em ra. Em đến với chị khi chị mới tròn mười bảy, là kết quả của mối tình vụng dại giữa chị và thầy dạy chữ.”
“Người ta gọi chị là ‘con gái quan phủ’, nhưng với hắn, chị chỉ là trò chơi. Hắn không muốn chịu trách nhiệm. Khi biết chị mang thai, hắn bỏ đi. Còn chị… bị gia đình ép gả, bị mẹ bắt uống thuốc để ‘giải quyết hậu quả’.”
“Chị không chịu. Chị trốn. Nhưng rồi... một đêm mưa, chị bị đẩy xuống giếng.”
“Em không bao giờ được ra đời. Nhưng linh hồn em… đã chọn ở lại.”
An ngồi lặng. Gió miếu thổi vù vù, như nghẹn ngào. Mọi mảnh ghép từ từ rơi vào đúng chỗ.
Cô chính là thiếu nữ bị đẩy xuống giếng. Còn cô bé tên Diễm – là đứa con chưa kịp thành hình, nhưng đã mang linh hồn từ kiếp ấy theo đến tận bây giờ.
Một vòng lặp luân hồi – một mối nghiệp chưa dứt.
An khẽ gập cuốn sổ. Trên trang cuối cùng, chỉ vỏn vẹn một câu:
“Nếu em tha thứ, hãy đốt lá thư này dưới gốc hoa giấy. Lúc đó... mọi thứ sẽ yên.”
Tối đó, trời nổi gió lớn. An ngồi bên giếng, con búp bê Diễm trong lòng. Cô đặt cuốn sổ lên đất, châm lửa bằng que diêm. Lửa cháy nhỏ, ánh lên những dòng chữ cuối cùng đang tan dần trong gió.
Từ trong giếng, một làn khói trắng mỏng như sương bốc lên – rồi tan biến.
Lần đầu tiên, An không nghe thấy tiếng gõ cửa lúc ba giờ sáng.
Chỉ có gió. Nhẹ. Dịu. Như một hơi thở cuối cùng đã buông.
Sáng hôm sau, ba cánh hoa giấy vẫn rơi. Nhưng lần đầu tiên, chúng bay lệch khỏi miệng giếng, như không còn bị một vòng tay vô hình níu lại nữa.
An mỉm cười. Lòng nhẹ tênh.
Nhưng ngay lúc cô quay vào, cô khựng lại.
Chiếc gương trong phòng thờ sáng rực, soi rõ một hình bóng lạ:
Một người đàn ông trẻ mặc áo the, đứng dưới gốc hoa giấy, mỉm cười dịu dàng.
Và từ phía sau lưng cô, giọng nói ấy lại vang lên – rõ ràng, trầm ấm:
“Lần này… anh sẽ giữ lời.”
Bạn có muốn tiếp chương 6 không? Phần tới, bí mật về người đàn ông ấy sẽ dần được hé lộ – và câu hỏi cuối cùng là: kiếp này… An có sẵn sàng sống trọn cho mối duyên chưa dứt? ✨
You said:
tiếp chương 6 nhé
ChatGPT said:
Rất vui được tiếp tục cùng bạn! Dưới đây là Chương 6 của truyện Bóng Hồng Trên Bờ Giếng, mở dần ra những tầng sâu tâm linh và nhân duyên luân hồi. Mỗi chương vẫn đảm bảo trên 500 từ như bạn yêu cầu nha.
BÓNG HỒNG TRÊN BỜ GIẾNG
Chương 6: Người Giữ Lời
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/bong-hong-tren-bo-gieng/chuong-5-mieu-da-dau.html.]
An đứng c.h.ế.t lặng trước chiếc gương.
Hình bóng người đàn ông trẻ vẫn rõ ràng, sắc nét như thật. Áo the đen cổ đứng, mái tóc vuốt gọn, dáng người cao và ánh mắt trầm lặng, mang theo điều gì đó vừa gần gũi vừa xa xôi.
Anh không nói gì thêm, chỉ mỉm cười – nụ cười không mang sự vui vẻ, mà là một kiểu nhẹ nhõm sau chờ đợi quá lâu.
Rồi hình ảnh trong gương mờ dần… và biến mất.
Suốt nhiều ngày sau đó, An không còn gặp hiện tượng kỳ lạ nào. Không gió thì thầm, không cánh hoa rơi đều đặn. Cô gần như nghĩ mọi thứ đã kết thúc – cho đến khi bà cụ chủ nhà đưa cho cô một tờ giấy cũ đã ố vàng, tìm thấy khi dọn kho.
“Chắc là của chủ cũ để quên. Mà cô thử đọc xem, chữ xưa nhưng rõ lắm.”
An mở ra. Là một tờ giấy hôn ước, nét chữ nắn nót, được ký cách đây... hơn một trăm năm.
Người ký tên: Vũ Thành Lâm
Hôn thê: Nguyễn Gia An
Tim cô thắt lại.
Tên của cô.
Cô lập tức quay về miếu đá, mang theo tờ hôn ước. Bầu trời hôm đó âm u, sương giăng kín lối như một tấm rèm chia đôi thực tại và ký ức.
Trước bàn thờ đá, cô đặt tờ giấy xuống, cúi đầu thật sâu:
“Nếu anh còn nhớ lời hứa... thì em, kiếp này, đã quay lại.”
Một cơn gió lạ thổi bạt qua, khiến lá rụng xào xạc. Dưới chân tượng đá, một mảnh ngọc nhỏ long lanh hiện ra giữa lớp rêu xanh. Cô nhặt lên – là một mặt dây chuyền khắc hình bông hoa giấy, mặt sau có chạm khắc:
"Nếu có kiếp sau, anh vẫn sẽ tìm em."
An về nhà, đặt mặt ngọc lên bàn. Đêm ấy, cô không ngủ. Cô ngồi cạnh chiếc gương, ánh mắt không còn hoang mang, mà là chờ đợi.
Ba giờ sáng.
Gió không nổi.
Không có tiếng gõ cửa.
Nhưng chiếc gương chợt sáng lên lần nữa. Và lần này, anh không còn ở trong gương.
Anh đứng đó – ngay cửa.
Vẫn là anh – người trong giấc mơ. Vũ Thành Lâm.
Ánh sáng nhạt bao quanh anh, không rực rỡ như ma quỷ, không mờ nhạt như hư ảo. Mà là thật – dịu dàng và đủ để tim cô đau nhói.
“Anh đã đi qua ba kiếp người để tìm em. Nhưng khi em rơi xuống giếng... lời hứa của anh vỡ tan. Anh không thể cứu em.”
“Nên kiếp này… anh quay lại. Không để em cô đơn thêm nữa.”
An run tay chạm vào mặt ngọc. Nó sáng lên khi tay cô chạm vào, ánh sáng mềm như hơi thở.
“Nhưng… anh không còn là người.” – An khẽ nói.
Anh gật đầu:
“Anh chỉ còn lại một chút linh hồn. Nếu em muốn, anh sẽ đi. Chỉ cần em sống bình an.”
Cô rơi nước mắt.
“Không… Nếu anh đi, ai sẽ giữ lời hứa?”
Một tia sáng ấm áp lan ra từ mặt ngọc, chạm vào hai bàn tay đan vào nhau. Và rồi… ánh sáng ấy tan vào không gian, mang theo hình bóng anh – nhưng để lại trong tay cô… một chiếc nhẫn ngọc xanh mờ, cổ xưa và vừa khít.
Kể từ đó, An không còn thấy ai trong gương, không còn giấc mơ lặp lại. Nhưng mỗi đêm, cô đeo chiếc nhẫn ngọc ấy lên tay, rồi thì thầm:
“Kiếp trước anh không kịp… Kiếp này, em đợi.”