Bóng Hồng Trên Bờ Giếng - chương 3:ký ức trong

Cập nhật lúc: 2025-06-25 14:07:16
Lượt xem: 2

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8Ux8gfDXfh

Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!

An quyết định dậy sớm. Cô không thể ngủ lại sau giấc mơ ấy. Trên bàn, ba cánh hoa giấy vẫn nằm đó, như thể ai cố tình đặt ngay ngắn. Gió sớm thổi nhẹ qua khe cửa, mang theo mùi hoa và… một thoáng hương trầm quen thuộc.

Cô bỗng nhớ… từ nhỏ, mỗi lần sốt cao, mẹ hay đốt hương trầm và đọc kinh gì đó bên tai cô. Lúc ấy, An luôn thấy mình trôi trong một khoảng không mờ ảo, nơi có giếng nước, cô gái mặc áo trắng, và người đàn ông cầm bút lông mực tím.

“Lẽ nào… ký ức không phải chỉ là mơ?”

Sau bữa sáng đạm bạc, An dọn lại gian phòng nhỏ cuối hành lang. Đó là phòng thờ cũ, chủ nhà bảo không ai dùng nên khóa lại nhiều năm. Cô muốn lấy làm nơi đọc sách và viết.

Khi mở cửa, bụi bặm bay lên như sương mỏng. Trong góc là một chiếc gương lớn khung gỗ khảm bạc – phủ vải đỏ. An vô thức đưa tay gỡ tấm vải.

Gương lộ ra. Cũ kỹ, nặng nề, khung hoa văn hình hoa giấy nở giữa làn mây.

Và ngay khoảnh khắc đó… An thấy mình không còn đứng một mình trong gương.

Phía sau cô là một bóng người mờ mờ, mái tóc dài chạm lưng, đầu hơi nghiêng – như đang ngắm cô.

An quay ngoắt lại. Phòng trống rỗng.

Cô quay lại nhìn gương – chỉ còn mình cô trong đó. Nhưng khi ánh mắt cô lướt đến mép dưới khung gỗ, cô phát hiện ra một dòng chữ được khắc nhỏ xíu:

“Khi tâm tịnh, bóng sẽ hiện. Khi bóng nhớ, duyên sẽ trổ.”

Tối đó, An không bật đèn ngủ. Cô nằm im trong bóng tối, lắng nghe tiếng gió thở. Ba giờ sáng, không ngoài dự đoán, tiếng gõ cửa lại vang lên – vẫn nhẹ như cũ.

Nhưng lần này, cô không bước ra mở. Cô chỉ hỏi lớn:

[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/bong-hong-tren-bo-gieng/chuong-3ky-uc-trong.html.]

“Ai đấy?”

Gió ngừng lại. Yên tĩnh.

Rồi từ sau cánh cửa, một giọng trẻ con đáp:

“Chị ơi... chị về rồi phải không?”

An bật dậy, mở tung cửa.

Không ai cả.

Ngoài sân, ánh trăng đổ dài bóng cây. Trên đất chỉ còn lại dấu chân nhỏ xíu bằng bùn đất, in từng bước từ cổng vào đến hiên – rồi biến mất.

An thấy cổ họng khô khốc. Cô trở vào phòng, khóa cửa lại, nhưng mắt không rời chiếc gương.

Trong gương, lần này không chỉ có cô.

Là cô bé. Đang đứng bên bờ giếng. Nhìn cô mỉm cười.

Gió đêm chợt rít lên qua vách gỗ, và An nghe rõ như có tiếng hát ru xa lắm, lặp đi lặp lại từng câu:

“Một kiếp yêu người không trọn…

Hai kiếp trở lại tìm nhau…”

An run tay. Không biết... đây là khởi đầu của câu trả lời, hay khởi đầu cho một vòng lặp mới.

Loading...