Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8Ux8gfDXfh
Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!
Sau buổi sáng với ba cánh hoa đỏ rơi trên miệng giếng, An quyết định gọi điện cho mẹ. Cô không kể về bóng người đêm qua, chỉ hỏi vu vơ:
“Mẹ à… khi mình đến một nơi nào đó và cảm thấy quen thuộc đến lạ, dù chưa từng đến trước đó, thì có phải... đó là nơi mình từng sống kiếp trước không?”
Ở đầu dây bên kia, mẹ cô cười khẽ:
“Con lại đọc mấy truyện tâm linh nữa hả? Mấy chuyện tiền kiếp ấy mà... Có khi cũng không phải mê tín đâu. Có duyên, có nợ, thì có nhớ.”
Câu nói đó vô tình gieo vào An một mầm suy nghĩ.
Tối hôm ấy, An ngồi ở hiên nhà, nhìn ra vườn. Mùi hoa giấy lẫn trong gió đêm khiến cô chợt rùng mình. Thời tiết lặng lẽ, không một tiếng côn trùng. Nhưng thứ khiến cô bất an… là tiếng gõ cửa rất khẽ, như ai đó dùng đầu ngón tay gõ nhè nhẹ vào gỗ.
Cô bước ra. Không có ai.
Khi quay vào, cô thấy trên bàn có một mảnh giấy cũ gấp làm tư, đặt ngay trên laptop cô đang dùng. Cô chắc chắn mình không đặt gì ở đó.
Mở ra, là một dòng chữ viết tay bằng mực tím đã phai:
“Đừng soi gương sau nửa đêm. Kẻ khác sẽ nhìn lại con.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/bong-hong-tren-bo-gieng/chuong-2-giac-mo-keo-dai-tu-kiep.html.]
An nín thở.
Cô chạy đến cửa khóa lại, kéo rèm che toàn bộ gương. Tim đập nhanh như trống làng. Trong lòng là một cảm giác không thể gọi tên – vừa sợ, vừa quen.
Đêm đó, An lại mơ.
Cô thấy mình đứng giữa một khu vườn đầy ánh trăng. Chiếc giếng đá cũ lấp ló trong sương. Bên bờ giếng là một cô gái mặc áo dài trắng, tóc buông xõa, đang ngồi đan áo. Bên cạnh cô là một người đàn ông mặc áo the, dáng vẻ thư sinh, tay cầm quyển sách cũ.
“Nếu mai em chết, chàng có tìm em không?” – Cô gái quay đầu hỏi, giọng buồn như tiếng mưa.
Người đàn ông không đáp, chỉ đặt tay lên tóc nàng.
An đứng đó, thấy rõ khuôn mặt cô gái. Cô c.h.ế.t lặng.
Là chính cô. Khuôn mặt trong giấc mơ... là của chính An, chỉ khác ở đôi mắt – buồn và thăm thẳm hơn rất nhiều.
Tiếng chuông chùa văng vẳng trong gió, rồi mọi thứ tan biến. An giật mình tỉnh dậy, mồ hôi lạnh ướt lưng áo.
Trên bàn cạnh giường, lại có thêm ba cánh hoa giấy đỏ.
Và lần này, gió không còn thì thầm. Nó rít lên khe khẽ, như đang gọi tên cô từ phía giếng sâu.