Bỏ lỡ - Chương 5

Cập nhật lúc: 2025-11-30 12:35:29
Lượt xem: 322

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM

Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!

Tôi chằm chằm con gấu trúc nhỏ nguyên vẹn của Bùi Trạch Minh đang trong tay .

 

Ấn nút phát.

 

“Rè rẹt...”

 

Một tiếng nhiễu điện.

 

Ngay đó, giọng trong trẻo của Bùi Trạch Minh vang lên.

 

Vẫn mang theo tình yêu độc đáo, hề che giấu của thời , xen lẫn chút căng thẳng ngây ngô.

 

“Giang Miên, yêu em.”

 

Vài giây , là giọng đáp vui vẻ và nhõng nhẽo của chính .

 

“Bùi Trạch Minh! Tôi cũng yêu nhiều nhiều nhiều nhất!”

 

Hai giọng hòa .

 

Tràn ngập khí pháo hoa ồn ào của đêm hè năm đó, thậm chí còn thấy tiếng rao hàng rong ở nền.

 

Rất đẽ.

 

Và cũng thoáng qua như chớp mắt.

 

Âm thanh dừng , căn phòng trở về vẻ tĩnh lặng.

 

Mu bàn tay thêm vài giọt ẩm ướt.

 

Tôi chớp mắt, nhanh chóng lau khô mặt, ném con gấu trúc nhỏ thùng rác.

 

Màn hình điện thoại sáng lên.

 

Bùi Trạch Minh hiếm hoi chủ động gửi tin nhắn cho .

 

【Tôi sẽ xử lý thỏa chuyện , thề, và Trâu Khả Vi gì cả.】

 

【Việc yêu em là thật, việc cưới em cũng là thật, sẽ thất hứa.】

 

Tôi trực tiếp kéo danh sách đen.

 

Đồ rẻ tiền như thế , thèm.

 

Còn một thời gian nữa mới chuyển công tác.

 

Tôi đặt vé về Mù Đô, dự định về nhà thăm một chuyến.

 

Máy bay lao vút lên bầu trời.

 

Tôi tựa cửa sổ, thành phố chân ngày càng nhỏ , cuối cùng thu thành một chấm nhỏ mơ hồ, biến mất khỏi tầm mắt.

 

Vội vàng đến, vội vàng .

 

Điều duy nhất khác biệt là, sẽ còn vương vấn Bùi Trạch Minh nữa, sẽ còn rơi một giọt nước mắt nào vì .

 

Máy bay hạ cánh.

 

Đã nhiều năm về, nhất thời thích nghi nổi với sự ẩm ướt của Mù Đô.

 

Gió sông mang theo nước phả mặt.

 

Len lỏi cổ áo.

 

Tôi lạnh run cả .

 

“Đến ngõ cũ.”

 

Chui taxi, ấm máy sưởi hong khô một lúc lâu mới hồn, co ngón tay , lấy điện thoại .

 

Có một loạt tin nhắn.

 

Cuộc gọi của Bùi Trạch Minh, WeChat của Giang Triệt, và cả tin tức đang chiếm trang nhất.

 

【Tin sốc! Tai nạn y tế đặc biệt nghiêm trọng!】

 

Tôi mở WeChat .

 

Giang Triệt chia sẻ cho một video.

 

Hình ảnh rung lắc, bối cảnh là cổng bệnh viện nơi Bùi Trạch Minh làm việc.

 

Đám đông phẫn nộ, giăng biểu ngữ màu trắng, đó những dòng chữ kinh hoàng: “Lương y hại , trả cho chúng !”

 

Bùi Trạch Minh dang rộng vòng tay, chắn chắn bảo vệ Trâu Khả Vi.

 

Anh dùng tấm lưng của đối diện với đám đông mất kiểm soát.

 

Rau thối, trứng ung... các loại rác thải như mưa đổ xuống .

 

Chiếc áo blouse trắng luôn thẳng thớm và sạch sẽ của giờ đây dính đầy chất bẩn, trông vô cùng t.h.ả.m hại.

 

Góc trán hình như vật cứng đập trúng.

 

Máu rỉ , hòa lẫn với lòng trứng chảy dài xuống.

 

vẫn hề buông tay bảo vệ Trâu Khả Vi.

 

Tôi xem nữa, tắt điện thoại, ngoài cửa sổ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/bo-lo/chuong-5.html.]

 

Nước mưa đập kính, phát âm thanh trầm đục.

 

“Ây da, cái thời buổi lắm kẻ thất đức thật.” Tài xế đột nhiên lên tiếng, “Cô xem tin tức , cô gái làm c.h.ế.t bệnh nhân mà còn chịu nhận.”

 

“Người nhà họ làm loạn tới bệnh viện , mà vẫn còn chối bỏ trách nhiệm.”

 

“Cái thằng đàn ông đó cũng là đồ ngu ngốc, câu 'Lửa cháy thành môn họa lây cá trong ao' , tránh xa con nhỏ đó, còn bảo vệ nó, làm hùng cái nỗi gì, hai đứa thần kinh.”

 

Tài xế vẫn lẩm bẩm nhận xét.

 

, trong mắt ngoài, sự bảo vệ của Bùi Trạch Minh thật ngu xuẩn và vô giá trị.

 

Vì một Trâu Khả Vi.

 

Anh đáng đ.á.n.h đổi tiền đồ, tôn nghiêm, bao gồm cả mười năm tình cảm của chúng .

 

Có lẽ, là thói quen .

 

Anh quen dọn dẹp mớ hỗn độn cho cô , quen che chắn cô phía , quen với việc cô gái dựa dẫm .

 

Tôi thậm chí thể tưởng tượng ánh mắt lúc .

 

Khoan dung bất lực.

 

Anh cũng từng bằng ánh mắt đó.

 

Từ lâu .

 

Lâu đến mức, còn nhớ rõ nữa.

 

“Cô gái, đến .”

 

Giọng tài xế cắt ngang dòng suy nghĩ của .

 

Tôi trả tiền xuống xe, kéo vali về phía khu chung cư.

 

Đi ngang qua tiệm sữa nơi và Bùi Trạch Minh hẹn hò đầu, giờ đổi thành cửa hàng tiện lợi.

 

Mái hiên nơi chúng từng cùng trú mưa cũng dỡ bỏ, giờ đậu đầy xe đạp chia sẻ.

 

Vật còn nguyên vẹn.

 

Người cũng chẳng còn như xưa.

 

Tôi cửa nhà, tiếng chìa khóa cắm ổ khóa làm kinh động bên trong.

 

“Là Miên Miên ?”

 

Mẹ chạy mở cửa.

 

Thấy , nụ của bà càng rạng rỡ hơn.

 

“Ôi chao, lâu lắm gặp, Miên Miên nhà xinh hơn .”

 

Trong nhà thoang thoảng mùi thức ăn quen thuộc.

 

Bố đang bận rộn trong bếp.

 

Lúc ăn cơm, hai ông bà cứ gắp thức ăn cho liên tục.

 

“Khó khăn lắm mới về nhà, ăn nhiều , bố con làm đúng theo khẩu vị của con đấy.”

 

Mẹ .

 

“À , con dẫn Trạch Minh về?”

 

Tay khựng , miếng thịt tuột khỏi đũa.

 

Bố , “Miên Miên, dì Vương bế cháu nội , bố với con...”

 

Mẹ khẽ đá chân bố gầm bàn, hòa hoãn.

 

“Không , vội, con tham vọng sự nghiệp, đó là điều …”

 

“Con và chia tay .”

 

Tôi cắt ngang lời .

 

Không khí đột nhiên im lặng.

 

“À…” Họ .

 

“Không , chúng chỉ nhắc đến thôi, chia tay thì thôi, Miên Miên còn thể gặp hơn.”

 

Mẹ vội vàng chuyển chủ đề.

 

Bố cũng phối hợp, hai , bầu khí trở nên thoải mái hơn nhiều.

 

Buổi tối, họ cùng dọn phòng.

 

Tất cả những món đồ Bùi Trạch Minh từng tặng đều dọn sạch túi rác, vác xuống lầu vứt .

 

“Dù con quyết định thế nào, bố đều ủng hộ con.”

 

“Bầu trời rộng lớn, con nên mà sải cánh, nếu cản trở con, thì hãy từ bỏ họ. Miên Miên, con làm .”

 

Tôi gật đầu mạnh mẽ.

 

Chút uất nghẹn cuối cùng tích tụ trong lòng cũng tan biến.

Loading...