Khoảnh khắc đó, khuôn mặt vốn tái nhợt của Tống Hĩ càng mất hết huyết sắc.
Anh thở dốc, run rẩy kiểm soát, khó tin nổi: “Chương An, cô dám lừa ? Rõ ràng chúng , động điện thoại của , tò mò riêng tư của , cô làm những gì !”
Anh loạng choạng vùng vẫy, nhặt điện thoại, thậm chí còn bật dậy, ngã xuống đất.
Tống Dao phát một tiếng kêu kinh hãi, vẻ mặt đầy lo lắng: “Anh trai! Anh chứ? Đừng kích động, em ở đây.”
Ngay mặt , vợ danh nghĩa, Tống Dao như một bà chủ nhà, che chắn cho Tống Hĩ, chắn mặt .
Cô nghiến răng : “Chị dâu, rõ ràng chị mới gặp tai nạn xe , thể chọc tức như chứ?”
Hai bạn của Tống Hĩ xảy chuyện gì, liền chọn về phía Tống Hĩ.
“ , chị dâu, lão Tống gặp chuyện chị ở bệnh viện chăm sóc thì thôi , xuất hiện chọc tức ?”
“ mà! Hai chúng tin liền vội vàng chạy tới ngay lập tức, nhưng thấy Tống Hĩ một cô độc giường, uống ngụm nước cũng chẳng ai đưa, dính đầy máu, hai thằng đàn ông bọn còn chẳng bắt đầu từ , may mà A Dao bay chuyến xuyên đêm, mắt còn chợp một giây nào, kịp chạy đến giúp Tống Hĩ vệ sinh. Cô cảm ơn thì thôi , thể động tay với em ?”
Mắt Tống Dao đỏ hoe, lóc trông thật đáng thương: “Chị dâu, chị hiểu lầm gì ?”
“Hiểu lầm? Nếu nhầm, ý của hai là cô gái hai mươi tuổi Tống Dao , sáng nay giúp đàn ông cường tráng Tống Hĩ tắm rửa trần như nhộng?”
Thấy hung hăng, bám riết buông.
Tống Hĩ, vẫn luôn im lặng, cuối cùng cũng thể kiềm chế nữa.
Anh cầm chiếc điện thoại khó khăn lắm mới nhặt lên , nữa thẳng tay ném mạnh tường.
Sau tiếng “ầm” chói tai, với đôi mắt đỏ ngầu, gầm gừ với :
“Đủ ! Chương An, và A Dao là em. Giữa em thì thể gì? Cô thể bình tĩnh , đừng như một con đàn bà điên mà làm loạn ở đây, mất hết thể diện!”
Cửa phòng đóng.
Tiếng cãi vã lớn tiếng thu hút vô hiếu kỳ ngoài hành lang.
Tống Dao là đầu tiên thấy ngại, định đóng chặt cửa.
trực tiếp giữ chặt cổ tay cô , đẩy sang một bên.
Một tiếng “ầm” vang lên, mở toang cửa phòng, mặt vô , lên mấy câu khiến ghê tởm buồn nôn.
“Nếu kiếp ngày gặp , em sẽ mặc kệ ràng buộc thế tục , nhất định sẽ phá vỡ xiềng xích, cùng điên cuồng, cùng chìm đắm, cùng giao hòa.
Nếu kiếp , thì hãy đợi kiếp .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/binh-minh-phia-truoc-anh-ta-o-phia-sau/chuong-5.html.]
Kiếp , làm trai của em, em chỉ làm vợ của .”
Từng chữ, từng câu, đều như tiếng máu.
Thậm chí cố ý học thuộc.
những câu , như khắc cốt ghi tâm, ăn sâu trong cơ thể , khiến nhớ rõ đến .
Khi cần, liền chút do dự.
Tôi cứ tưởng quá đau khổ.
hóa , vẫn luôn khắc cốt ghi tâm, đau đến tận xương tủy.
Những tiếng xì xào bàn tán vụn vặt ngoài hành lang ngừng lọt tai .
Tống Dao đó đầy khó xử.
Hai bạn của Tống Hĩ vội vàng chào tạm biệt:
“Tống Hĩ, chuyện gia đình của cứ từ từ giải quyết nhé, bọn đây.”
“Có gì cần cứ liên hệ bọn bất cứ lúc nào.”
Họ rời khỏi đám đông ồn ào, chỉ còn một Tống Dao đối mặt với vô lời chỉ trích và mắng nhiếc.
“Tôi lầm chứ? Hai là em, ngủ với ?”
“Hình như là em nuôi ?”
“Anh em nuôi thì chứ, chẳng cũng ghê tởm như ? Huống hồ cái thằng còn vợ!”
“Cô gái chắc nhọ tám đời mới vớ cái gia đình !”
Cuối cùng, Tống Dao cũng chịu nổi nữa.
Thậm chí cô dám Tống Hĩ nữa, lưng với : “Anh, thấy em yên tâm , em đây.”
Tống Dao rơi lệ tại chỗ, bỏ chạy thục mạng.
Tống Hĩ gọi với theo: “A Dao!” Thậm chí còn kích động định dậy đuổi theo cô .
vết thương của lành, nhiều chỗ gãy xương, còn bó bột, nên ngã sóng soài đất một nữa.