5
Ghế ngồi trong quán bar, ánh đèn lờ mờ.
"Sao thế? Đồ chơi của cậu lại chọc cậu không vui à?"
Triệu Tình vừa rót rượu, vừa nghiêng đầu nhìn tôi.
Tôi dựa vào ghế sofa, lười biếng nói: "Tớ đã thả hắn rồi."
"Tớ đã nói rồi mà, Thẩm Vọng với cái tính lạnh lùng đó, chán phèo à."
"Ừm, đúng là rất chán."
editor: bemeobosua
Tôi ngửa đầu nhả ra một vòng khói trắng, bất chợt nói: "Đã tháng 5 rồi đấy nhỉ."
"Đúng vậy, tháng 5 thì sao?"
Triệu Tình như chợt nhớ ra điều gì, giọng điệu hưng phấn:
"À phải rồi, nghe nói cậu đang theo đuổi ai đó hả?"
"Ai mà có diễm phúc thế?"
Tôi gạt tàn thuốc: "Là người mà cậu vừa nói là chán phèo đấy."
"Cái gì! Cậu đang theo đuổi…"
"Chị gái, giờ chị chỉ uống được mấy loại rượu rẻ tiền này thôi sao?"
Một bóng người che khuất ánh sáng trước mắt tôi, tôi ngẩng đầu lên.
Là Khương Nhã.
"Chị gái?" Tôi cười lạnh: "Mẹ tôi chỉ sinh ra mình tôi thôi."
"Hơn nữa, tôi uống gì thì liên quan gì đến cô?"
Khương Nhã cười duyên: "Hay là chị quỳ xuống nhận lỗi đi, em sẽ cầu xin bố một tiếng, cho chị về nhà."
"Khương Nhã, con m/ẹ nó cô…"
Triệu Tình vớ lấy chai rượu trên bàn.
Tôi vỗ vai cô ấy an ủi.
"Một thứ r/ác rư/ởi do tiểu tam sinh ra."
Tôi đứng dậy, cúi người đến gần.
"Yên phận ở trong cống rãnh không phải tốt hơn sao?"
"Tại sao cứ phải vượt rào, làm cái trò hèn hạ mà xuất hiện trước mắt tôi?"
Khương Nhã cứng cổ: "Sao? Muốn động thủ à."
Tôi cong môi: "Tôi việc gì phải làm bẩn tay mình."
Ngay giây tiếp theo, chai rượu vang đỏ như lụa đổ ập xuống đầu cô ta.
Tôi đến gần ngửi ngửi, nhíu mày ghét bỏ:
"Đáng tiếc là chai rượu 5 vạn này cũng không thể che giấu được mùi hôi trên người cô."
Trong chốc lát, mọi người đều nhìn về phía này.
Mà thể diện chính là mạng sống của Khương Nhã.
Khương Nhã tức đến giậm chân.
"Chát—"
Tôi nghiêng đầu, dùng đốt ngón tay quệt khóe môi, có m/áu.
Mặt nóng rát như bị lửa đốt.
"Khương Vãn, con m/ẹ nó cô còn tưởng mình là đại tiểu thư nhà họ Khương sao? Chỉ là con ch.ó nhà có tang không ai thèm mà thôi."
Khương Nhã tức đến đỏ bừng tai, gào thét:
"Mẹ cô đã ch/ết rồi, không ai bảo vệ cô đâu!"
"Tôi muốn gi/ết ch/ết cô, chỉ là chuyện trong vòng vài phút thôi!"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/binh-luan-bao-toi-ac-nhung-nam-chinh-lai-yeu/chuong-4.html.]
"Thật sao?"
Tôi cong môi, ném tàn thuốc vào ly rượu của Khương Nhã.
Vớ lấy chai rỗng trên bàn, đập mạnh vỡ nát đáy chai vào cạnh bàn, rồi vung tay đ.â.m vào mu bàn tay Khương Nhã.
M/áu tươi đầm đìa.
Tôi không thèm ngẩng mắt lên, lau tay đầy khinh bỉ:
"Đ/ánh tôi, cô cũng xứng sao?"
Tôi quay người lấy túi xách định bỏ đi.
"Vãn Vãn, tránh ra!"
Tôi còn chưa kịp phản ứng.
Cánh tay đột ngột bị giữ chặt.
Nhiệt độ cơ thể nóng bỏng truyền đến từ phía sau lưng, mang theo mùi xà phòng quen thuộc.
Chai rượu lẽ ra phải giáng vào sau gáy tôi.
Giờ đây, nó vỡ tan tành trên vai Thẩm Vọng.
6
Mảnh vỡ đã cắt ra vài vết thương sâu trên vai hắn.
Sau khi bác sĩ xử lý, băng bó cho Thẩm Vọng.
Tôi hút thuốc, "Tại sao anh lại đỡ cho tôi?"
Trước cửa bệnh viện, mưa rơi rất lớn.
Thẩm Vọng không trả lời, mà hỏi ngược lại: "Đau không?"
Tôi dùng đầu lưỡi đẩy vào má phải, mỉa mai: "Đau ư? Cái này có đáng là gì."
"Hơn nữa tôi không phải đã trả đũa rồi sao?"
Thẩm Vọng lên tiếng, giọng rất nhẹ: "Nhưng cô đang buồn."
"Tại sao tôi phải buồn?"
Khói thuốc sặc vào cổ họng.
Tôi vừa ho vừa cười, hơi nóng dâng lên khóe mắt.
"Chỉ có người tốt mới bị b/ắt nạ/t, chịu đựng, ấm ức buồn bã."
"Thẩm Vọng, tôi không phải người tốt."
Những ngón tay thon dài, xương xẩu đặt lên cổ tay tôi, Thẩm Vọng nhíu chặt mày.
"Đừng hút nữa."
Tôi nhìn Thẩm Vọng.
Tại sao tối nay hắn lại xuất hiện ở quán bar.
Có phải ngay cả ông trời cũng đang giúp tôi không?
Tôi gạt tay hắn ra, hít sâu một hơi.
Khói trắng làm mờ đi khuôn mặt hắn.
editor: bemeobosua
"Thẩm Vọng, anh nghe thấy cả rồi chứ? Vậy nên, tối hôm đó anh đã sai rồi."
Tôi cúi đầu, giọng nói rất nhẹ.
Dường như muốn tan biến cùng cơn mưa lớn này.
"Anh nói tôi là đại tiểu thư nhà họ Khương, muốn gì có nấy."
"Nhưng thật ra tôi đã chẳng còn gì cả."
Trong tiếng mưa, tôi nắm chặt vạt áo Thẩm Vọng.
Ngẩng đầu lên, nước mắt lăn dài trên v/ết thư/ơng đỏ ửng.
"Thẩm Vọng, tôi nhớ nhà."