CHƯƠNG 61
Trước ngày cưới, Thanh Sơn lén phòng Kim Phụng qua đường ban công.
Lúc , Kim Ngân ngủ say còn Kim Phụng đang bên cạnh em gái, thi thoảng đưa tay lau nước mắt.
Vậy là ngày mai cô chính thức trở thành vợ , về nhà thăm ba , em gái cũng còn như . Kim Phụng đem hết những món đồ Kim Ngân yêu thích để một chiếc hộp gỗ, đặt ở đầu giường.
Thường ngày, Kim Ngân lẽo đẽo theo cô để xin mấy món “bảo bối” . Ngày mai, cô bé nhất định sẽ vui mà quên sự vắng mặt của chị gái.
Ngay khi Kim Phụng giường thấy Thanh Sơn tại đó. Cô giật , định la lớn thì nhanh hơn một bước.
Thanh Sơn dùng tay bịt miệng cô , tủm tỉm :
“Em chứ?”
Kim Phụng gỡ tay Thanh Sơn , nhỏ giọng :
“Có gì ?”
Thanh Sơn cô, ánh mắt hiện lên ý :
“Anh nhớ em.”
Kim Phụng chui tọt trong chăn, thò cổ :
“Đêm hôm khuya khoắt, đồng chí chồng ở nhà chuẩn đám cưới còn tới đây làm gì?”
Thanh Sơn thấy dáng vẻ “ tiễn” của Kim Phụng liền bật :
“Anh chỉ vợ một chút thôi. Mấy hôm gặp vợ.”
Kim Phụng Thanh Sơn liền mủi lòng.
“Mai chính thức về chung một nhà . Đồng chí Thanh Sơn về nghỉ ngơi là sang ngày mới đó.”
Nói xong, cô Thanh Sơn một lượt:
“Anh trèo tường vẻ thành thạo nhỉ.”
Thanh Sơn nhếch môi . Trước , trèo ban công nhà cô nhưng chỉ ở bên ngoài mà thôi. Nay danh chính ngôn thuận là chồng nhưng vẫn theo thói cũ.
“Nếu , trèo ban công nhà em nhiều em tin ?”
Kim Phụng lắc đầu.
“Em thấy .”
Thanh Sơn tủm tỉm :
“Vậy em thấy Kim Ngân mang bát nước cho mèo hoang bao giờ ?”
Kim Phụng khúc khích.
“Là con bé mang cho ? Thảo nào nó bày đặt pha đủ loại nước, từ nước chanh, nước quất cho tới nước mơ muối.”
“Mà kì lạ là buổi sáng chỗ nước hết bay. Em con mèo nào uống nhiều nước như .”
Kim Phụng che miệng, ngáp ngáp vài cái:
“Không còn sớm nữa. Anh mau về .”
Dứt lời, cô liền chùm chăn kín đầu nhưng ngờ Thanh Sơn kéo cô ngoài ban công.
“Muốn về cũng tạm biệt cho tử tế chứ.”
Kim Phụng bắt đầu buồn ngủ, hai mắt díp :
“Tử tế là ?”
Thanh Sơn bật , cúi hôn lên môi Kim Phụng.
“Ít nhất cũng như .”
Nói xong, lập tức rời .
Chỉ trong nháy mắt Kim Phụng thấy bóng dáng của Thanh Sơn nữa.
Cô dụi mắt.
“Mình mơ ?”
lúc , tiếng động cơ ô tô làm Kim Phụng trở về thực tại đồng thời điện thoại của cô nhận tin nhắn:
“Mau trong phòng . Ngoài ban công gió lắm.”
Kim Phụng nhoẻn miệng . Nhắn tin máy của Thanh Sơn:
“Ngày mai gặp .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/bi-mat-cua-lam-giao-dau/chuong-61.html.]
…
Tiệc cưới của Thanh Sơn và Kim Phụng tổ chức tại hội trường lớn ở trung tâm thương mại Đông Phương, gam màu chủ đạo là sắc trắng của những bông hoa lan. Không những thế, hội trường còn trang trí bởi những chiếc rèm pha lê trong suốt. Dưới ánh đèn, những viên pha lê trở nên lấp lánh chẳng khác nào một bầu trời .
Ba Thành dẫn Kim Phụng lễ đường, tay cô là bó hoa lan chuông nhỏ màu trắng. Sắc trắng tinh khôi, hương thơm dịu ngọt của lan chuông thực sự khiến cho đám cưới trong mơ trở nên hảo.
Thanh Sơn đó trong bộ quân phục, gương mặt giấu hạnh phúc. Nhìn Kim Phụng trong bộ váy cưới chẳng khác gì một nàng công chúa - nàng công chúa của riêng Lâm Thanh Sơn.
Kim Phụng Thanh Sơn mỉm , hai má của cô dần ửng đỏ.
lúc ba Thành lên tiếng:
“Ba giao Kim Phụng cho con đó con trai.”
Thanh Sơn nở một nụ tươi rói, cầm tay Kim Phụng:
“Con cảm ơn ba.”
Nói xong, thì thầm tai cô:
“Đi thôi vợ yêu.”
Ngay khi Kim Phụng xoay bước theo Lâm Thanh Sơn thì một tiếng nổ lớn kèm theo mùi thuốc s.ú.n.g khiến đám đông trong hội trường sợ hãi.
Thanh Sơn vội vàng ôm lấy Kim Phụng.
“Cúi thấp xuống rời khỏi nơi . Chắc chắn mục tiêu mà nhắm tới là . Anh sẽ ở , tạo cho em cơ hội trốn thoát. Hãy nhớ rằng yêu em.”
lúc , tiếng như điên dại của một gã đàn ông giấu mặt vang lên.
“Thế nào Lâm Thanh Sơn? Mày bất ngờ lắm đúng ? Hôm nay tao sẽ cho mày về chầu tiên tổ.”
Thanh Sơn bật :
“Làm hùng núp lâu như thấy chán ?”
Nghe những lời , gã đàn ông bước phía ngoài cánh gà, chĩa s.ú.n.g Thanh Sơn.
“Giờ tao đếm từ một đến ba. Để xem đạn của tao phi tiêu của mày nhanh hơn.”
Dứt lời, b.ắ.n một viên đạn về phía Thanh Sơn nhưng né , đồng thời phi tiêu về phía gã bịt mặt khiến ngã lăn đất.
lúc , một tiếng nổ lớn vang lên. Kim Phụng vội vàng chạy về phía Thanh Sơn:
“Cẩn thận…”
Thanh Sơn chỉ kịp , đỡ lấy Kim Phụng khi cô gục xuống vì thương quá nặng.
Thanh Sơn gọi lớn:
“Phụng… Phụng… tỉnh em.”
“Tỉnh .”
“Anh xin em đó...”
Nhìn Kim Phụng hai mắt nhắm nghiền, váy trắng dần chuyển màu do m.á.u từ vết thương ngấm , Thanh Sơn cầm nước mắt. Anh gọi lớn tên cô nhưng đáp chỉ là sự im lặng.
lúc , của Thanh Sơn vỗ nhẹ vai :
“Thanh Sơn, con ?”
“Mẹ thấy con gọi tên Phụng.”
Thanh Sơn đưa tay lau mồ hôi trán:
“Mẹ. Con thấy Phụng thương.”
Mẹ Thanh Sơn mỉm , trấn an con trai:
“Chỉ là một giấc mơ mà thôi.”
Thanh Sơn uống một chút nước cầm lấy áo khoác bàn.
Mẹ Thanh Sơn theo :
“Con đinh ? Chỉ còn vài tiếng nữa là đón dâu .”
Thanh Sơn lấy chìa khoá xe trong ngăn kéo:
“Con qua nhà Phụng một lát.”
Mẹ của Thanh Sơn tủm tỉm .
Bà ít con trai lén lút trèo lên ban công nhà .
Hôm nay, nhất định Thanh Sơn dám gọi điện cho Kim Phụng nên mới hành động như .
Chỉ điều bà thể ngờ rằng giấc mơ tuy hoang đường nhưng là điềm báo cho sóng gió phía .
Kim Phụng biến mất ngay giờ cử hành hôn lễ.