CHƯƠNG 17
Trên đường đưa Kim Phụng về, Thanh Sơn đề nghị:
”Hôm nay vô tình làm em thương. Sau Tết đền bù cho em ?”
Kim Phụng vội xua tay:
”Không cần .”
Thanh Sơn nhoẻn miệng :
”Nghe thử xem định làm gì mới quyết định chứ.”
“Vậy xem thứ gì dụ em nào.”
Thanh Sơn đưa bức hình Pikachu hôm Kim Ngân chụp cho cô xem. Kim Phụng ấp úng:
”Ý là…”
Thanh Sơn cao giọng:
“Đi săn Pikachu. Em thấy ?”
Kim Phụng gật đầu lia lịa:
”Chơi luôn.”
Thanh Sơn đưa tay về phía Kim Phụng:
“Móc nghéo nào.”
Kim Phụng mở to hai mắt. Lâm giáo đầu mà cũng trò trẻ con .
Thấy cô chần chừ, Thanh Sơn hỏi:
“Sao? Lại đổi ý hả?”
Kim Phụng lắc đầu, đưa tay về phía Thanh Sơn.
Thanh Sơn tủm tỉm , xem chiêu bài săn Pikachu mà Kim Ngân dọn sẵn cho thực sự hiệu quả. Ngày mai nhất định đặt chỗ nhờ “tạo điều kiện” mới .
…
Trước khi đón Kim Phụng tới nhà , Thanh Sơn xin phép ba cô để hai cùng ngắm pháo hoa đêm giao thừa. Năm nay tháng chạp thiếu một ngày nên chuẩn Tết cũng phần vội vàng hơn. Tuy nhiên, cũng ít nam thanh nữ tú cùng đường đón khoảnh khắc giao thời bên thương, bạn bè.
Thanh Sơn lái xe đưa Kim Phụng tới trung tâm thương mại Đông Phương.
Nơi đây gọi là trung tâm thương mại nhưng thực chất các gian hàng chỉ ở năm tầng đầu tiên của khu nhà mà thôi, các tầng tiếp theo đều là văn phòng cho thuê.
Thanh Sơn cùng Kim Phụng bước thang máy riêng tại hầm để xe của khu nhà. Chẳng mấy chốc thang máy dừng ở tầng thứ sáu mươi hai.
Thanh Sơn sang với Kim Phụng:
“Anh từng tới đây ngắm pháo hoa bao giờ nhưng ba từ đây thể cảnh thành phố.”
Kim Phụng khẽ gật đầu:
”Em qua nơi nay nhiều nhưng từng quá tầng năm.”
Thanh Sơn mỉm :
”Bình thường sẽ ai phép lui tới tầng 61 và 62. Nơi chỉ dành cho nhà họ Lâm mà thôi.”
Nói xong, Thanh Sơn cầm chìa khoá, mở cánh cửa để tới cầu thang lên sân thượng.
Thanh Sơn khẽ nhíu mày, cảm thấy quá vô tâm khi bắt Kim Phụng bộ theo .
Thanh Sơn xuống mặt cô:
”Để cõng em lên đó. Vừa quên mất chân em đang đau. Anh xin .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/bi-mat-cua-lam-giao-dau/chuong-17.html.]
Kim Phụng nhoẻn miệng :
”Đa phần là trong thang máy mà. Em .”
Nói xong, Kim Phụng định đặt chân lên bậc thang đầu tiên thì Thanh Sơn hô lớn:
“Không .”
Kim Phụng ngạc nhiên:
“Tại chứ?”
Thanh Sơn vội giải thích:
”Khi xây dựng toà nhà , thầy phong thuỷ yểm bùa để khiến cho bất kỳ cô gái nào đặt chân mấy bậc thang đó đều trở thành nhà họ Lâm.”
Kim Phụng ôm bụng :
”Làm nô tì ?”
Thanh Sơn nghiêm mặt:
“Làm con dâu.”
Kim Phụng thấy vẻ mặt của Thanh Sơn như liền trêu chọc:
“Anh thì thể lấy em . Chẳng lẽ em cưới Lâm Thanh Hải?”
Thanh Sơn gằn giọng:
”Thanh Hải chỉ mang họ Lâm nhưng chi của dính dáng gì tới toà cao ốc . Đương nhiên em sẽ cưới .”
Kim Phụng cao hứng, ngước Lâm Thanh Sơn:
“Vậy là sợ cưới em ?”
Nói xong, cô thành tiếng:
”Em đáng sợ .”
Thanh Sơn giả vờ giận dỗi, gì.
Kim Phụng thấy liền nắm lấy tay :
“Thôi . Em ai bước lên cầu thang . Nếu đủ sức cõng em thì làm . Em cũng ngắm pháo hoa từ nơi đặc biệt .”
Thanh Sơn nhoẻn miệng , một nữa xuống mặt Kim Phụng:
“Mời tiểu thư lên ngựa.”
Kim Phụng khách khí, vòng tay ôm lấy cổ Thanh Sơn:
“Lên đường.”
Trong lúc Kim Phụng còn đang hào hứng với màn b.ắ.n pháo hoa sắp tới thì ai chỉ dám “ thầm”.
Thực con gái nào cõng lên cầu thang mới trở thành con dâu nhà họ Lâm.
Lâm Thanh Sơn tuy tin mấy thứ “thuộc hệ tâm linh” đó nhưng thực sự những gì mấy ông thầy phong thuỷ trở thành hiện thực.
Kim Phụng lấy khăn tay từ trong áo khoác, lau mồ hôi cho Thanh Sơn:
“Nếu mệt thì dừng ở chiếu nghỉ cũng .”
Thanh Sơn lắc đầu:
“Không .”
Lúc Kim Phụng chiếc khăn tay còn khô bong, khỏi ngạc nhiên:
”Anh khoẻ thật đấy. Cõng em như mà mồ hôi.”
Thanh Sơn tủm tỉm . Sau còn nhiều cơ hội cho cô “thưởng thức” sức khoẻ dẻo dai .