Sau khi dùng cơm tối, cả gia đình Thanh Sơn quây quần bên bàn thưởng thức mứt Tết do chính tay Kim Phụng làm.
Lúc họ hàng của cũng rời gần hết, chỉ còn Lâm Thanh Hải mà thôi.
Kim Phụng bưng khay mứt Tết với đủ sắc màu tới mặt ông bà nội của Thanh Sơn:
”Cháu mời ông bà.”
Ông nội Thanh Sơn hài lòng, cầm lấy một miếng mứt gừng:
”Cháu dâu tương lai chu đáo quá.”
Bà nội tủm tỉm :
“Hôm qua Thanh Sơn làm ảnh hưởng tới cháu đấy chứ?”
Nói xong, bà tiếp lời:
”Nó quấn cháu như , phiền mới là lạ đấy.”
Nghe , những câu của Thanh Sơn lúc hai họ ở cầu thang ùa về khiến Kim Phụng đỏ mặt.
Bà nội Thanh Sơn Kim Phụng qua cháu trai , thành tiếng:
“Hai đứa sớm về chung một nhà thôi.”
Thanh Sơn nhẹ nhàng nắm lấy tay Kim Phụng:
”Cháu mong tới ngày đó lắm. dù cũng đợi cho Phụng học xong mới bàn tới chuyện kết hôn.”
Kim Phụng mỉm , phối hợp cùng Thanh Sơn:
”Chuyện đó . Em qua mời ba ăn thử mứt Tết .”
Thanh Sơn cầm khay mứt Tết từ tay Kim Phụng:
”Em đang đau chân. Để mời ba em.”
Mẹ của Kim Phụng hào hứng:
“Con trai chúng là nhất ông nó. Thương con dâu quá mà.”
Ba của Thanh Sơn bật :
“Cũng xem tại ai mà con bé mới chịu đau như chứ.”
Kim Phụng cúi gằm mặt trong khi cả nhà lên thành tiếng.
Thực sự nỗi oan tỏ cùng ai.
…
Sau khi mời ba xong, Thanh Sơn ôm khay mứt Tết về phía mà bỏ qua Lâm Thanh Hải.
Anh thản nhiên cầm miếng mứt gừng lên nhâm nhi:
”Trời lạnh, uống chút nóng và ăn mứt gừng là nhất ông nhỉ.”
Ông nội Thanh Sơn khẽ gật đầu:
”Kim Phụng giữ nguyên độ cay của gừng nên ông thích. Chỉ tự làm mới như mà thôi. Những món mứt Tết bán sẵn đa phần đều giảm độ cay cho phù hợp với đông .”
Kim Phụng mỉm :
”Cháu thứ thật tự nhiên ông ạ.”
Bà nội của Thanh Sơn vỗ vai chồng:
”Ăn cay như ông chắc cỡ mứt ớt sừng mới đủ.”
Cả nhà lên thành tiếng, khí cực kỳ vui vẻ, thiện, khác xa với những gì Kim Phụng hình dung đó.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/bi-mat-cua-lam-giao-dau/chuong-16.html.]
Cô luôn cho rằng, của Thanh Sơn sẽ khó gần. Họ nắm trong tay khối tài sản lớn như , những thế còn giữ chức vụ chủ chốt trong quân đội nên lạnh lùng cũng là lẽ thường.
Thật chẳng ngờ, mặt cô họ chỉ như những trong gia đình mà thôi.
… cả ba và ông bà Thanh Sơn mong cháu bế như sẽ làm chứ.
Khi sự thật đổi thái độ với ?
Kim Phụng liếc về phía Thanh Sơn, trong ánh mắt thoáng hiện lên một tia thương cảm.
lúc Thanh Hải vươn tay định lấy một miếng mứt gừng từ trong khay, Thanh Sơn lập tức đánh tay .
”Ăn loại khác.”
Thanh Hải bật :
”Tại ?”
Thanh Sơn kéo khay mứt về phía :
”Đơn giản là ăn một thôi.”
Thanh Hải sang ông nội Thanh Sơn:
”Ông xem Sơn kìa. Không ngờ đến giờ phút vẫn còn bắt nạt cháu.”
Ông nội Thanh Sơn thành tiếng:
”Cháu ăn loại khác . Thanh Sơn ông cũng chịu thôi. Ông đang tính lấy thêm một miếng còn sợ đây.”
Thanh Sơn tủm tỉm :
”Riêng ông thì khác.”
Nói xong, đưa khay mứt Tết tới mặt ông nội:
“Cháu mời ông.”
Kim Phụng tuy thấy hành động của Thanh Sơn trẻ con nhưng dám thành tiếng. Cô nghiêng ghé tai thì thầm:
“Anh cho ăn . Nếu thích, lúc nào rảnh em làm cho.”
Hai mắt Thanh Sơn sáng lên:
”Hứa làm riêng cho nhé.”
Kim Phụng gật đầu:
”Em hứa.”
Thanh Sơn vui mừng mặt, nhặt hết mấy miếng mứt gừng còn trong khay:
”Như để phần nữa.”
Kim Phụng choáng tới mức thốt nên lời. Cô chỉ Lâm Thanh Hải đỡ ngượng mà xem “bạn trai” cô cho đường lui .
Bà nội Thanh Sơn Kim Phụng :
”Những ăn cay thường ghen. Kim Phụng của chúng xinh như , bà đoán Thanh Sơn ít khiến cháu khó xử.”
Kim Phụng còn thì Thanh Sơn nhăn nhăn nhở nhở:
”Có cháu ở bên em , làm gì ma nào dám lui tới. Đánh lén đánh trực diện đều kết cục như thôi.”
Nói xong, nhẹ nhàng nắm lấy tay Kim Phụng, hai mắt ánh lên một tia hạnh phúc:
“Một tấc , một li rời đúng Phụng?”
Kim Phụng thiếu chút nữa sặc ngụm nước chè đang uống dở. Cô đặt chiếc chén xuống bàn, vội vàng đáp:
“Vâng.”