Bí mật của cô vợ - Chương 111

Cập nhật lúc: 2025-06-29 00:30:20
Lượt xem: 618

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8Ux8gfDXfh

Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!

Gia Ly quay lại búng tay lên trán Vân, mắng yêu: “ Con nhóc này, đương nhiên là anh ấy chưa biết, cấm em nói, anh ấy mà biết chị sẽ bị giám sát nhất cử nhất động đấy.”

“Ồ, vâng!”

“Ê, nhưng mà khoan đã.” Vân hoảng hốt kéo tay Gia Ly ngăn không cho cô lên xe: “Chị ở lại, để mình em xử lý cô ta.”

“Nói em ngốc cấm có sai mà, chị ở nhà sao em lừa được cô ta vào rọ?”

“Vâng.” Vân nhăn mặt, có chút run rẩy: “Thế thì, để em gọi thêm người, chị giấu anh Phong chuyện em bé, nhưng không thể giấu chuyện này, em nói với anh ấy đã.”

Vân kiên quyết gọi cho Tuấn Phong, chưa đầy năm phút anh đã mang thêm hai người nữa có mặt. Chiếc xe bảy chỗ chuyển bánh lái về phía ngoại thành.

***

Bề ngoài ngôi nhà thì có vẻ tồi tàn nhưng nội thất bên trong rất phong cách.

“Người đâu?” Diễm Liên cùng vệ sĩ của mình vừa đi vào đã hỏi.

Vân đứng lên từ bộ bàn ghế gỗ kê giữa phòng khách căn nhà cấp bốn, nhìn cô ta và gã đàn ông đi theo mỉm cười nói: “Tiền thưởng của tôi đâu?”

Diễm Liên mở túi xách cầm tay, đưa cho Vân một tấm thẻ: “Mật khẩu là 4 số đầu.”

Truyện đăng bởi An Nhiên Author

Vân nhận lấy vui vẻ đáp: “Cảm ơn bà chủ nhé, số tiền này đủ mua trà sữa liên hoan vụ này rồi.”

“Cô ta sao rồi, tôi rất nóng lòng muốn nhìn xem gương mặt kia giờ đã bị đánh ra cái dạng gì rồi.”

“Một bà chủ mới nổi như cô sẽ không thể đoán được đâu.”

Diễm Liên nhận ra sự trào phúng trong ngữ điệu của Vân liền cảnh giác nheo mắt nhìn: “Tôi đã giữ đúng lời hứa, tiền trao rồi, cô mau đưa người ra.”

“Tất nhiên!” Vân bật cười thích thú, người đang ở trong kia. Cô ta hất cằm về gian phòng bên cạnh. “Cô tự mình đi đi!”

Vệ sĩ đi cùng Diễm Liên lập tức cảnh giác, anh ta bước lên đứng chắn trước mặt Diễm Liên khinh thường nhìn Vân. Nhưng trước khi hai người này kịp nói thêm câu gì khác thì Vân đã nói tiếp: “Bà chủ à, bà tự tính xem nên xử lý hai người đó như thế nào thì tínhnhé!”

“Hai người? Ai nữa?” Diễm Liên ngơ ngác hỏi.

“Sam còn có đôi có cặp, mời vợ thì cũng phải rước thêm chồng cho phù hợp chứ!” Vân vỗ n.g.ự.c cười ra vẻ sáng suốt.

Diễm Liên giật mình, một dự cảm cực xấu cứ thế dâng lên trong lòng cô ả, lấp đầy lý trí, cô ta vội hét lên: “Trời đất, cô biết Tuấn Phong là ai không? Cô dám mang anh ta đến đây? Đi mau…”

Vân nhìn cô ta luống cuống muốn bỏ chạy như thể đang nhìn một tên ngốc.

"Đi đâu mà vội, tán gẫu chút nào!" Giọng nói mềm mại từ trong phòng đó vọng ra. Gia Ly cùng Tuấn Phong chậm rãi bước ra ngoài: “Tôi gọi cô là Diễm Liên, cô chủ nhà Yod, hay Minh Châu?”

Diễm Liên phớt lờ Gia Ly, treo lên nụ cười gượng gạo chào người đàn ông bên cạnh Gia Ly: “Phong tổng, chúng ta hiện tại là đối tác, Hill rất hay kể tốt về anh với tôi.”

“Tay nghề các bác sĩ nước T vẫn luôn đỉnh như vậy, gương mặt đó của cô mà cũng sửa được! Đáng tiếc…” Tuấn Phong cảm thán. Ánh mắt giễu cợt nhìn người đàn bà trước mặt. Đương nhiên là không ưa thích nhưng cũng chẳng quá căm ghét. Dù sao nhờ cô ta lặn lội mà anh mới có được công thức thuốc giải từ lão quản gia kia, nếu không thì đúng là lão ta đã thành công sống để dạ c.h.ế.t mang theo rồi.

Tuấn Phong dịu dàng nhìn sang người phụ nữ của mình, liếc mắt xuống chiếc bụng vẫn bằng phẳng của cô. Thực sự chờ mong đến lúc Gia Ly báo cho anh tin vui này, anh sẽ giả vờ như không hề hay biết mà ăn mừng cùng cô một phen.

“Kể cũng lạ, sở thích của Hill đủ khác biệt.” Tuấn Phong bĩu môi: “Chúc mừng cô nhé!”

Gia Ly khúc khích cười: “Em cũng phải thừa nhận tên Hill đó rất tỉ mỉ. Minh Châu này, à Diễm Liên, có vẻ cô đã tìm ra được người đàn ông chân mệnh của đời mình rồi đấy. Cho dù cô nát cỡ nào anh ta cũng có thể sửa được. Như mới!”

Diễm Liên tức đến nỗi hô hấp trở nên dồn dập, mắt mở to. Gương mặt cô ta thoáng qua một chút bối rối nhưng rất nhanh đã bình tĩnh lại. “Tôi chẳng biết cô nói nhảm cái gì! Hôm nay Vân hẹn tôi ra đây…”

“Tôi hẹn, Vân là người của tôi.” Gia Ly nhẹ nhàng thả một cú sốc, lật bài ngửa luôn.

“Không... tại sao có thể... ý tôi không phải là... Tôi không biết gì cả..." Diễm Liên bừng tỉnh hoảng hốt phủ nhận: “Tôi không biết ai tên Minh Châu gì hết, tôi là Diễm Liên, là người của Hill.”

“Ừ!” Gia Ly gật đầu: “Vậy thì chào cô Diễm Liên!”

Gia Ly cùng Tuấn Phong đi tới ngồi xuống chiếc ghế dài nhẹ nhàng nói: “Thú thật bởi vì cô rất giống với một người bạn thân của tôi, nên tự nhiên tôi mới sinh ra chút cảm xúc hoài niệm. Người bạn đó của tôi bất hạnh không còn, lâu lắm chúng tôi không có cùng trò chuyện. Cô Diễm Liên cũng thông cảm, tôi là người sống tình cảm, có trước có sau nên cũng muốn như này. Mời cô ở đây một thời gian để tôi chăm sóc, coi như tôi nhờ cô để giúp tôi thỏa tâm nguyện được trả ơn bạn của mình. Cảm ơn cô Diễm Liên trước nhé!”

Nghe Gia Ly nói đến đâu, Diễm Liên ớn lạnh đến đấy. Cô ta trào phúng cười: “Nói hoa mỹ như vậy để làm gì? Cô muốn giam giữ tôi? Đây là hành vi trái pháp luật…”

“Cô lại nói sai rồi, tôi nhờ cô giúp tôi hoàn thành tâm nguyện, sẽ cung phụng chăm sóc cô chu đáo.”

Diễm Liên cười lạnh liếc nhìn vệ sĩ của mình. Anh ta dùng điện thoại liên lạc với bên ngoài, nhưng mặc dù cố gắng bao nhiêu lần thì tín hiệu đều không bắt được.

Nhận được cái lắc đầu của vệ sĩ, Diễm Liên phá lên cười: “Hóa ra là cô đã chuẩn bị chu đáo như vậy?”

“Đâu có, chỗ này là mới làm ra thôi, bởi vì nhất cử nhất động của cô từ trước đến nay tôi đều nắm rõ. Mấy năm nay, chưa từng lơ là dù chỉ một chút.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/bi-mat-cua-co-vo/chuong-111.html.]

“Mày theo dõi tao?” Diễm Liên phát khùng hỏi dồn dập: “Mày biết tao là ai vậy mà còn cố tình tỏ ra không biết, mày thấy tao vùng vẫy trong đống nhơ bẩn đó, hẳn là mày vui lắm phải không?”

“Tao không.” Gia Ly nhìn Diễm Liên nói lời thật lòng: “Tao đã từng coi mày như chị em ruột thịt, dóc lòng vì mày mà lo lắng, chăm sóc mày, không để ai bắt nạt mày, chưa từng để mày phải thiếu thốn thứ gì. Mày biết vì sao không? Bởi vì tao trân trọng tình bạn của chúng ta khi bé. Lúc đó, chúng ta vui vẻ biết bao, không có tham, sân, si không có đề phòng, chẳng có hãm hại… Nhiều khi tao tự hỏi, tao rất thắc mắc, mày có cảm thấy thỏa mãn không? Có vui vẻ không? CMN tao đã rất muốn trả thù mày bởi những gì mày đã làm với tao. Nhưng ông trời thật công bằng, tao chưa cần làm thì chính mày đã tự hại chính mình. Nói thật, nhìn mày vùng vẫy tao không vui vẻ gì”

“Tao thương hại mày, nhưng không tha thứ cho mày, cũng không cần mày phải làm gì. Chỉ có mời mày ở đây một thời gian. Nhẽ ra tao đã không cần làm điều này, chỉ tại mày đến c.h.ế.t cũng không hối cải, cố tình muốn giở trò với tao. Chỉ cần một lần đã là quá đủ với tao rồi, mày nghĩ tao ngu sao mà không đề phòng mày…”

“Em nói cô ta cũng không hiểu đâu, uống nước đi.” Tuấn Phong đưa cốc nước tới bên miệng thành công chấm dứt được bài thuyết giảng của Gia Ly. Đúng là có thai cái là đổi tính đổi nết, nói nhiều hơn hẳn.

“Nói vậy đủ rồi, chúng ta về thôi.” Nói rồi anh đỡ Gia Ly đứng dậy ý định rời đi.

Vệ sĩ và Diễm Liên nhìn nhau, đương nhiên là không ngu gì mà chịu bị giam ở đây một cách lãng xẹt như thế, cả hai đồng loạt xông lên tấn công về phía hai người.

Như đã đoán trước được tình huống, Tuấn Phong chắn trước người Gia Ly vòng tay giữ cô lại sau lưng mình. Vân cũng lao vào, mỗi người một đối thủ.

Thân thủ của Diễm Liên đúng là không kém, cô ta linh hoạt tránh né nhưng chiêu thức đánh ra đều như vô tác dụng.

“Ngoan ngoãn ở lại đây đi, chị Ly đã nhân nhượng với cô lắm rồi.”

Sắc mặt Diễm Liên lộ rõ vẻ tức giận, cô ta lấy ra một con d.a.o găm cầm trong tay, nhanh chóng vung về phía Vân.

Trong chớp mắt, Vân tung một cú đá qua.

“Phanh”!

Một cước này, liền đá vào cán d.a.o trên tay cô ả, bị đau, Diễm Liên đánh rơi dao, vội vã lui về sau mấy bước.

“Cô…” Diễm Liên nghiến răng.

“Chịu thua đi.” Vân mỉm cười đáp.

“Hừ, đừng có mơ! Chẳng qua chỉ là vừa mới bắt đầu mà thôi!” Một lần nữa cô ả lao về phía Vân.

Nhưng mà, mới vừa tới bên cạnh Vân, cô ta liền bị đạp trúng sườn ngã lăn quay ra trong chốc lát không thể tiếp tục dương oai được.

Phia bên kia, Gia Ly nấp sau lưng Tuấn Phong luôn miệng nói: “Để em lên, anh can em làm gì, để em cho anh ta bài học, dám coi thường em.”

Tuấn Phong mặc kệ cô lảm nhảm, cơ thể anh vẫn giống như một bức tường thành kiên cố, bảo vệ cô khỏi đòn đánh của gã vệ sĩ kia.

Gã ta xông lên tung cú đấm, Tuấn Phong bình tĩnh vung tay gạt ngang. Hai người đánh nhau, liên tiếp mấy chục chiêu, nhưng gã vệ sĩ lại không thể chiếm được bất kỳ lợi thế nào.

Thực lực của Phong tổng gã ta chưa từng nghe qua, trong số các vệ sĩ của Hill, gã ta cũng là top đầu, hiếm có đối thủ, ngay cả Hill cũng còn khó chống đỡ được ba chiêu. Vậy mà vừa rồi, trông Tuấn Phong có vẻ thảnh thơi, không chút để ý nhưng lại cản được toàn bộ đòn tấn công của gã ta, thậm chí còn phản đòn ngược.

Mỗi lần gã ta xông tới đều bị đẩy về. Gã ta không cam lòng, cũng không muốn lui, ngược lại càng giống như một con linh cẩu đói khát cắn mãi không buông, nhất nhất muốn phân thắng bại đến cùng.

Cứ thế, một người xông lên, một người đạp, qua nửa giờ đồng hồ, ai cũng cảm thấy chán nản.

“Xuất chiêu đi!” Gã vệ sĩ tức giận gào lên: “Đừng có đứng mãi như thế nữa!”

“CMN! Mày có đánh hay không! Hay chỉ đứng như một bức tượng vô tri?”

“Con bà nó… tới đây…”

Tuấn Phong nhăn mặt, trước sau đều đang phát như đài ghi âm khiến anh không hề biết được cả hai bên đang nói gì.

Cách đó không xa, Vân cũng nhăn mặt, đúng là, có ai đi đánh nhau lại hài hước như nhà Phong tổng?

Chốc lát sau, Tuấn Phong thở dài nói: “Tao cũng mỏi chân.”

Gã vệ sĩ nhếch miệng cười, nhưng gã ta còn chưa có cười xong, cả cơ thể đã bị đạp bay.

“Phanh!”

Tuấn Phong như một cơn gió, tốc độ nhanh không thể tưởng nhảy lên, tung ra một quyền, đánh vào bụng của gã đàn ông, khiến anh ta ngã ngửa ra.

“Mày chơi bẩn, đánh lén tao!” Gã đàn ông giận dữ gào mồm rõ to, giãy giụa muốn đứng dậy.

Nhưng mà, Tuấn Phong lại giẫm trên n.g.ự.c của gã ta, từ trên cao nhìn xuống: “Sao, không gào mồm to lên nữa đi. Tao đã không muốn nói rồi lại còn bảo tao đánh lén, bố mày đánh ngay trước mặt mày đây, lén chỗ nào?”

“Khụ!” Gã vệ sĩ ho không ngừng, rốt cuộc gã ta vẫn là thua cuộc. “Cảm ơn phong tổng đã tha mạng.”

“Ừ, ở lại đây với cô ta, ba tháng sau sẽ cho các người được tự do.” Tuấn Phong nhấc chân, xoay người dắt theo Gia Ly muốn rời khỏi ngôi nhà.

Lúc này Diễm Liên mới sợ hãi bò tới ôm lấy chân Tuấn Phong khóc lóc: “Anh Phong, anh tha cho em đi ạ, đây là giam giữ trái pháp luật.”

Tuấn Phong vờ như không nghe thấy, dứt khoát đi về phía cửa.

Loading...