“Không cần làm căng như chứ? Tang Ninh, em cho mượn đúng ?”
Thấy trốn khoản nợ, Tần Văn Bân giả vờ tức giận, chất vấn Tạ Tang Ninh.
Tạ Tang Ninh lạnh nhạt mở miệng:
“ , vốn dĩ cho mượn. Nếu vay, về đây.”
Nói xong, cô ngoài.
Đằng quản lý nhà hàng là mấy bảo vệ. Nhận ánh mắt hiệu, họ lập tức tiến lên giữ lấy Tần Văn Bân, khí thế hùng hổ như sắp đánh một trận.
Tần Văn Bân vội vàng kéo Tạ Tang Ninh :
“Đừng, làm theo ý em là .”
Luật sư Lưu nháp giấy nợ nhắc:
“Anh Tần đúng ? Phiền cho xem chứng minh thư.”
Tần Văn Bân sờ túi, chứng minh thư ngay trong ví. lấy :
“Tôi… mang theo.”
Luật sư Lưu nghiêm túc :
“Vậy hôm nay hợp đồng thể hiệu lực. Phiền về lấy.”
Một bảo vệ lập tức :
“Chúng cùng về lấy.”
Tần Văn Bân hận mấy đến nghiến răng — ai cũng tinh mắt, chẳng lừa ai.
Anh đành lấy ví , giả vờ lục lọi một hồi, gượng:
“Hóa mang, nhớ nhầm, xin …”
Luật sư Lưu nhận chứng minh thư, đối chiếu :
“Anh Tần, ngay cả tên mà cũng sai, là cố ý đúng ?”
Tần Văn Bân hoảng hốt phủ nhận:
“Không, … uống rượu, đầu óc mơ hồ.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/bi-duoi-khoi-nha-co-ga-cho-ty-phu/chuong-999-cai-ten-la-co-y-viet-sai-phai-khong.html.]
Tạ Tang Ninh lật tẩy trò vặt của , nhưng trục lợi từ cô thì đừng hòng.
Cô Tần Văn Bân bằng ánh mắt lạnh nhạt:
“Anh họ, làm thủ tục với luật sư Lưu . Những việc cũng giao hết cho luật sư Lưu. Chúng .”
Tần Văn Bân thở dài trong lòng — Tạ Tang Ninh còn trẻ, nhưng dễ lừa chút nào.
Luật sư Lưu tiếp:
“Anh Tần, trong giấy nợ cũ rõ là trong vòng một tháng trả hết. Một tháng , sẽ đích đến thu nợ. Đến tận nơi — bao gồm cả chỗ làm việc và địa chỉ nhà …”
Tại cửa hàng của Tạ Niệm Vi, hơn chín giờ tối, vẫn còn mở cửa. Các cửa hàng phố bộ thường mở đến mười một giờ.
Trước cửa đặt một xe khuyến mãi, đó chất đầy các loại bánh kem và rượu lấy từ khách sạn mang về.
Loa nhỏ cứ lặp lặp :
“Bánh kem cao cấp của khách sạn năm giảm giá đây! Mười tệ một miếng, chọn thoải mái…”
Trước quầy mấy khách đang chọn bánh, bán khá chạy. Suốt cả ngày hôm nay, hơn một nghìn miếng bánh, giờ chỉ còn đợt cuối.
Miêu Mạn Tịnh đau lòng vô cùng, trách Tạ Niệm Vi:
“Tất cả tại con, bán rẻ thế? Ở tiệm bánh, loại bánh cao cấp bán hai ba trăm một miếng! Con đúng là quý tiền… bán đắt lên, để bán từ từ cũng … lỗ c.h.ế.t mất…”
Tạ Niệm Vi bực , quát :
“Mẹ bớt vài câu . Bánh trong tiệm là bánh làm trong ngày, bán hết trong ngày. Đồ hạn sử dụng chỉ một ngày, để hai ba ngày là ăn đau bụng đấy. Mau xử lý cho xong, đừng mấy lời vô nghĩa nữa.”
Miêu Mạn Tịnh vẫn lải nhải, Tạ Niệm Vi thèm để ý.
Cô :
“Mấy chai rượu thì bán rẻ. Để mang tới cửa hàng chuyên bán rượu, xem họ thu . Con đúng là phung phí, tiết kiệm. Kiểu chi tiêu , nhà bao nhiêu tiền cũng con tiêu sạch!”
Tạ Niệm Vi lười cãi :
“Mẹ làm gì thì làm.”
Lúc , cô thất vọng với nhà họ Tạ, nhưng thể nhờ họ làm việc.
Ví dụ như chuyện khách hàng đặt may cao cấp — cô nhờ nhà giới thiệu khách.
Sau tối qua, khi Mai Miêu chốt một đơn hàng với khách, cô mới nhận : Những tiền may đồ theo yêu cầu đều nhà thiết kế hợp tác cố định, họ sẽ dễ đổi nhà thiết kế.
Muốn kéo khách mới — khó.