Thấy vạch trần, Tạ Tiểu Na lập tức còn tâm trạng ăn uống với Steven nữa.
trong lòng cô vẫn cam tâm.
Dù thế nào nữa, Steven vẫn nhất quyết chịu đưa tiền.
“Tôi thấy dự án robot của Tạ Tang Ninh triển vọng hơn.
Tôi từng đến X quốc , dự án mà cô đến, căn bản còn khởi động.”
Nghĩ đến chuyện , Steven càng thêm tức giận.
Nếu cô cẩn thận, đích xem thử, lẽ Tạ Tiểu Na lừa mất bộ tài sản cuối cùng .
Tạ Tiểu Na thấy lay chuyển nổi, giọng điệu cũng lạnh dần:
“Ai dự án của Tạ Tang Ninh chứ? Tôi thấy chẳng gì.
Có khi đó chỉ là tin giả do nhà họ Tạ tung để lừa cô đầu tư thôi!”
Nói dứt lời, cô xách túi bỏ , mặt lạnh tanh.
Steven buồn để ý.
Vừa rời khỏi nhà hàng, điện thoại Tạ Tiểu Na reo lên.
Cô lấy điện thoại xem — là Thẩm Chấn Nguyên gọi đến.
Cô thẳng tay cúp máy, chặn luôn , xóa sạch.
Cô cần đàn ông đó nữa.
Trong khi đó, Tạ Tang Ninh vẫn đang chú ý đến động tĩnh giữa Tạ Tiểu Na và Steven.
Mai Miêu tò mò hỏi:
“Cậu xem, Tạ Tiểu Na bán hết công ty, cũng chẳng còn việc gì ở Hoa Hạ, cô còn ?”
Tạ Tang Ninh thu hồi tầm mắt, khẽ :
“Ai mà ? Có lẽ cô còn mưu tính chuyện khác.
Con cô tham vọng lớn, thủ đoạn nhiều.
Ngay cả bà nội cũng cô lôi kéo về phe .”
Cô nhạt:
“Tớ còn chẳng cô gì với bà nội, mà đến nỗi bà còn trách cô khiến ông mất mạng nữa.”
Mai Miêu càng thấy kỳ lạ:
“ thật, theo lý thì cô gián tiếp làm ông mất, bà nội hận cô mới đúng chứ?
Hồi đó các đuổi cô khỏi nhà ?”
Tạ Tang Ninh gật đầu, ánh mắt trầm:
“Tớ cảm thấy chuyện đơn giản .”
Lúc , Tạ Tiểu Na về nhà họ Tạ.
Vừa lên đến tầng ba, cô liền thấy tiếng chuyện trong phòng của Tạ Hoài An.
Tạ Hoài An :
“Hai nhà máy điện tử đó chuyển giao cho Ninh Ninh chứ?”
Tạ Tiêu Bác đáp:
“Hôm qua chuyển xong .
Ninh Ninh giờ nhà máy riêng.
Bố, thật lòng mà , con thấy năng lực kinh doanh của Ninh Ninh còn giỏi hơn con.
Dù quy mô công ty hiện tại nhỏ, nhưng tương lai nhất định vượt qua cả tập đoàn nhà họ Tạ.”
Hai cha con chuyện thoải mái.
Tạ Tiểu Na lén một lúc, càng càng tức giận.
Cô sợ phát hiện nên vội về phòng .
Đóng cửa , sắc mặt cô tối sầm, gương, nghiến răng độc thoại:
“Dựa cái gì chứ?
Cùng là tiểu thư nhà họ Tạ, tại Tạ Tang Ninh nhiều tài nguyên như ?
Hai đó còn chẳng chớp mắt mà tặng cho cô hai công ty!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/bi-duoi-khoi-nha-co-ga-cho-ty-phu/chuong-722-con-khong-tranh-voi-ho.html.]
Còn thì chẳng gì hết!”
“Dựa cái gì? Dựa cái gì?!”
“Chỉ vì cha c.h.ế.t sớm ?
Vì họ mất sớm nên các liền đem cổ phần của họ cho khác ?
Các xứng với cha ?!”
“Nếu cha còn sống, chẳng cũng sẽ như Tạ Tang Ninh ?
Trong tay cổ phần, công ty, bất động sản, còn cả tình yêu thương của gia đình nữa…”
“Các chỉ bắt nạt !”
“Tất cả các … đều đáng chết!”
“Tôi nhất định sẽ lấy những gì thuộc về .
Không ai phép ức h.i.ế.p nữa!”
Sáng hôm , bà cụ nhà họ Tạ dậy sớm.
Tuổi cao, nên giấc ngủ cũng ngắn — mới sáu giờ sáng bà tỉnh.
Nghĩ đến Tạ Tiểu Na, bà thấy lo, nên lên tầng ba xem thử.
Cửa phòng khóa hẳn, chỉ khép hờ.
Bà định gõ cửa thì thấy tiếng nức nở bên trong, liền dừng , lắng .
“Ba ơi… hai c.h.ế.t sớm như …
Sao mang con cùng, để con ở chịu khổ thế …
Con vô dụng, ngu ngốc, chẳng bản lĩnh…
Không giữ nổi cổ phần của hai , để các cướp mất…
Con cũng ngại đòi , dù đó cũng là ông nội cho…
Ba ơi, con thật theo hai quá… như con sẽ chịu khổ nữa…”
Nghe , bà cụ khẽ thở dài, trong lòng dâng lên chút day dứt.
Cả đời ông cụ vốn chính trực quang minh, nhưng riêng chuyện , quả thực xử lý thỏa đáng.
“Đứa nhỏ thật đáng thương…” — bà cụ lẩm bẩm, nhẹ nhàng đẩy cửa bước .
Cô gái gầy gò đang lưng sofa nhỏ, tay cầm ảnh của cha , chuyện với ảnh.
Bà cụ cảnh , càng thấy xót xa — đứa cháu uất ức cũng chẳng dám , tự chịu đựng một .
Vợ chồng con trai thứ ba mất sớm, bà chẳng họ bảo vệ con bé, nghĩ đến đó lòng càng nặng trĩu.
Tạ Tiểu Na giả vờ phát hiện bà, tiếp tục nức nở :
“Ba ơi, cổ phần của hai lẽ thuộc về con mới đúng chứ?
Sao ông nội giao hết cho các ?
Con là hậu bối, dám nghi ngờ quyết định của ông,
nhưng trong lòng… con phục.”
Cô ngừng , lau nước mắt, giọng nhỏ dần:
“Thôi… coi như xong .
Trong tay con vẫn còn ít cổ phần, tuy khi con về X quốc, họ bảo con giao , nhưng là mỗi năm vẫn sẽ gửi cho con ít tiền tiêu vặt.
Dù đó vốn là thứ thuộc về con, nhưng con vẫn lời ông nội…
Con tranh với họ nữa.”
Bà cụ tới, đặt tay lên vai cô .
Tạ Tiểu Na giật giả vờ hoảng hốt, vội lau nước mắt, úp bức ảnh xuống:
“Bà… bà ơi, bà khi nào thế ạ?”
Cô gượng , giọng nghẹn :
“Con , bà đừng lo.”
Bà cụ nắm lấy tay cô , giọng đầy thương cảm:
“Ngoan lắm, con ngoan của bà, con chịu nhiều ấm ức .
Cổ phần trong tay con, con cứ giữ lấy, ai phép cướp của con cả.”