Sau khi Tần Viễn Phương và Tạ Tang Ninh trở về nhà, Tạ Tiêu Vũ vẫn đang trong phòng khách, chuyện điện thoại với quản lý.
“Cứ làm theo , chuyện nào lợi thì chúng dính .”
Anh cúp máy, tâm trạng khá .
“Vừa mới mắng cho Na Na một trận. Cô định giở bài ‘đạo đức’ ép , kể lể là sống khổ sở thế nào trong hoàng thất nước X, rằng chồng cô cần sự ủng hộ của , rằng nếu giúp thì sẽ thể trở thành quốc vương — cứ như thể nếu trượt vương vị thì là của ! Buồn thật!
Họ còn vẽ một bức tranh đẽ, là nếu Maxley trở thành quốc vương, họ sẽ giao hết các dự án béo bở cho nhà họ Tạ, để làm ‘đại sứ hình ảnh quốc gia’ gì đó.”
Anh bĩu môi:
“Coi là thằng con nít ba tuổi chắc? Nói gì cũng tin ? Tôi đồng ý, thế là hai đó cứ quấn lấy mãi. Tôi thấy phiền nên bảo họ chuyện với quản lý của .”
Tạ Tang Ninh xong liền chán ghét mặt:
“Đã nhờ giúp, thì thái độ của nhờ! Cái kiểu nửa nửa đó là ?
Đã nhờ chúng giúp Maxley tranh vương vị, chịu cúi đầu xin , chịu lời dễ , còn chúng ơn cô vì ‘ban cho’ cơ hội giúp hoàng thất nước X nữa chứ. Thật nực ! Cô tưởng chúng là đồ ngốc chắc?”
Tần Viễn Phương cũng gật đầu đồng ý:
“Thế nên ba con và con dứt khoát thèm để ý đến cô nữa. Con , mấy hôm Na Na còn dẫn Maxley tới tập đoàn, mang cho Tạ thị mấy dự án lớn.
Ba và con lúc đầu còn tưởng cô thật lòng giúp, nhưng hóa mấy cái dự án ‘ngon ăn’ đó đầu tư tới 300 tỷ, mà lợi nhuận thì ít ỏi, chỉ tên là thấy hấp dẫn thôi.
Sau đó ba con với con lập tức chỉ thị cho cấp cao trong công ty: Sau cấm hợp tác với Tạ Tiểu Na và Maxley nữa.
Thật hiểu cô thể dùng mấy cái dự án rởm đó mà dụ mấy cổ đông trong tập đoàn đồng ý hợp tác.”
Tạ Tiêu Vũ lắc đầu:
“Theo con thấy, hai họ căn bản chẳng dự án thật nào trong tay. Chắc chỉ lấy mấy cái dự án bỏ đem lừa đầu tư, lừa luôn cả sự ủng hộ chính trị.
Cô từ nhỏ nhiều mưu kế, tâm cơ . Hôm nay còn bảo nếu tổ chức buổi hòa nhạc ở nước họ, sẽ thu hút lượng lớn fan, mở rộng danh tiếng ở Đông Á, tiếng tiền.
Tôi lười cãi, nên bảo quản lý chuyện với cô .”
Tần Viễn Phương hừ lạnh:
“Cô mà mưu kế gì ? Toàn là tính toán khác thôi! Đừng , bảo quản lý từ chối thẳng . Nhà thiếu chút tiền dự án của cô !”
Tạ Tang Ninh dứt khoát :
“Từ giờ chúng ít tiếp xúc với cô là nhất. Cô một bụng mưu mô.”
Ngày hôm , Tạ Tang Ninh làm như thường lệ, vẫn do vệ sĩ lái xe đưa đón.
Cả ngày hôm đó cô gặp Thời Sơ, dù là trong công ty. Tần Duệ Khả đặc biệt chạy lên tầng 99 để hỏi thăm, với cô:
“Hôm nay Thời tổng tới công ty , hình như bàn chuyện làm ăn với tổng giám đốc Tần, còn mang theo Steven nữa.”
Nghe , lòng Tạ Tang Ninh thoáng chút khó chịu.
Cô rõ — chỉ cần Steven còn làm việc ở Tập đoàn Thời thị, thì việc tiếp xúc với Thời Sơ là thể tránh khỏi.
Dù trong lòng ghen một chút, cô vẫn hiểu cho Thời Sơ.
Chiều gần tan ca, cô nhận tin nhắn WeChat của .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/bi-duoi-khoi-nha-co-ga-cho-ty-phu/chuong-602-co-ta-mot-bung-toan-muu-mo.html.]
【Thời Sơ】: Sau giờ làm đến sân golf Lam Thiên một chuyến.
Chỉ vỏn vẹn một câu, giọng điệu lạnh nhạt, giống như mệnh lệnh hơn là lời hẹn.
Tạ Tang Ninh tin nhắn đó cả phút, thấy gửi thêm gì nữa.
Cô chỉ đáp một chữ:
【Tạ Tang Ninh】: Được.
Sau đó cô bảo vệ sĩ lái xe đưa tới đó.
Sân golf Lam Thiên là sân lớn nhất, sang trọng nhất ở Hải Thành. Nơi đây chỉ dành cho giới nhà giàu và quyền quý, cô cũng từng qua.
Ngồi trong xe, cô gọi điện cho Thời Sơ, định hỏi xem đang chuyện với ai, và vì gọi cô đến.
“Tút… tút…”
Điện thoại đổ chuông mãi mà ai , cho đến khi hệ thống tự động ngắt.
“Sao nhỉ? Hay là để điện thoại ở đó ?”
Cô tự lẩm bẩm.
Thời Sơ nay bao giờ bắt máy của cô, dù là gọi điện nhắn tin, luôn trả lời ngay.
Cảm giác điều gì đó bình thường, Tạ Tang Ninh bắt đầu lo lắng.
Ngồi ghế , vệ sĩ lên tiếng:
“Có thể uống say, gọi cô tới chăm đấy. Sân golf Lam Thiên ngoài chơi golf còn phục vụ đồ uống, thậm chí là ‘dịch vụ đặc biệt’ nữa.”
“Không , tửu lượng . Dù tiệc xã giao cũng chừng mực, bao giờ say.”
Cô nghĩ mãi cũng hiểu vì máy.
Vệ sĩ thêm:
“Vậy thì càng nên cẩn thận. Lát nữa chúng cùng cô .”
“Ừ.” – Cô gật đầu đồng ý.
Rồi nhớ Steven cùng Thời Sơ, cô bèn gọi cho cô .
Steven bắt máy nhanh.
“Steven , Thời Sơ điện thoại của ?”
Đầu dây bên im lặng vài giây, yên ắng đến mức thấy cả thở.
Rồi giọng của Steven vang lên, chậm rãi mà lạnh lẽo:
“Anh uống say , đang nghỉ ngơi. Miệng còn ngừng gọi tên cô. Tôi dùng điện thoại của gửi tin nhắn cho cô đấy, Tạ tiểu thư…
Cô sẽ sẽ đến, đúng ?”
Khóe môi Steven khẽ cong lên, nụ lạnh thoáng hiện.
“Uống say ư? Không đánh golf ? Anh đang chơi với ai?”