“Mẹ, uống thuốc xong thì xuống ngủ một chút .” Tần Văn Liên mặt mày ủ rũ, vẻ mặt đau khổ của , lòng quặn thắt. Là con trai, thể làm giảm bớt nỗi đau của , quá bất hiếu, cũng quá vô dụng.
“Em đây một chút.” Tần Văn Bân giục, cau mày, vẻ mặt vui.
Tần Văn Liên đợi Ninh Hồng Miên uống thuốc xong, xuống, mới ngoài cửa.
Tần Văn Bân dẫn thẳng thang máy: “Nói chuyện ở đây tiện, chúng xuống lầu .”
Tần Văn Liên trai ngày nào cũng nghĩ gì, nên chút phản cảm, bực bội trách mắng : “Anh đừng hòng lấy tiền từ chỗ em nữa. Tiền của văn phòng luật sư em lấy hết , bây giờ mấy luật sư nhận vụ công tác đều tự bỏ tiền túi. Em sẽ đưa cho một đồng nào nữa.”
Tần Văn Bân cũng bực bội: “Anh định xin tiền của em, nghĩ một cách kiếm tiền, bàn với em.”
Tần Văn Liên càng nổi nóng: “Bàn với em? Lần nào nghĩ cách kiếm tiền, bàn với em, cũng là bảo em mặt vay mượn, em làm!”
Tần Văn Bân hừ một tiếng: “Em vay thì ai ? Bảo ? Anh là phận, làm trưởng phòng ở khu, là quan chức chính phủ, thể vay tiền khắp nơi ? Em cũng chịu nghĩ cho . Trong nhà chỉ em là thích hợp vay tiền.”
Tần Văn Liên chằm chằm , ánh mắt hung dữ: “Nói nhỉ, ngày nào cũng là quan chức chính phủ. Anh nghĩ em là thằng ngốc ? Một trưởng phòng, một chức quan nhỏ tí ti, gì mà giữ thể diện? Bảo em nghĩ cho , bao giờ nghĩ cho em ?”
Hai khỏi thang máy, Tần Văn Liên vẫn cực kỳ tức giận, chút khách sáo mắng Tần Văn Bân: “Em mặt vay tiền, họ hàng, bạn bè, đồng nghiệp đều vay hết . Bây giờ thấy em là tránh mặt, sợ em vay tiền, hoặc là hỏi em bao giờ trả tiền.”
“Tần Văn Bân, đúng là đánh bài đấy, bắt em vay, thì vay, ai đòi nợ . Tiếng giành hết , thật. Trước đây bố cũng như , thấy quan chức chính phủ cần giữ thể diện, chuyện vay tiền thì bảo em mặt. Bố còn đó, em thể lời bố. Bây giờ bố bắt , tưởng em còn lời ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/bi-duoi-khoi-nha-co-ga-cho-ty-phu-ta-tang-ninh/chuong-979-khong-phai-khong-giup-ma-la-bat-luc.html.]
Hai dạo trong khu phố, Tần Văn Bân lúc tức giận nữa, ha hả: “Văn Liên, em đừng giận. Anh làm thế cũng là vì cho em. Em yên tâm, sẽ để em gánh hết nợ . Chỉ cần tiền, nhất định sẽ đưa em, cùng em trả nợ. Chẳng qua, lương một tháng cũng chỉ bảy, tám ngàn tệ, nuôi mấy đứa con là gần hết , thực sự dư dả tiền để giúp em.”
“Không chịu giúp em, mà là bất lực thôi.”
Tần Văn Liên cảm thấy ngốc, vì bố, vì , nào cũng thỏa hiệp với Tần Văn Bân, nào cũng thỏa hiệp với bố. Bây giờ nghĩ , thật sự ngốc.
“Thôi , đừng những lời ho đó nữa, lừa ai đây? Lần nào cũng thế, em cũng thấy đưa tiền cho em. Đừng lôi thôi nữa, gì thì nhanh , em còn về chăm sóc , văn phòng luật sư em còn một đống việc chờ giải quyết, rảnh ở đây nhảm.”
Tần Văn Bân nhận thấy, em trai bây giờ còn lời răm rắp nữa. Lần e rằng tốn chút công sức để khiến nó lời.
“Em kiên nhẫn một chút , thật sự giúp em tìm cách kiếm tiền.”
“Giúp em tìm cách?” Tần Văn Liên khẩy, chỉ mũi : “Mẹ là ? Chữa bệnh cho , chăm sóc , cũng trách nhiệm. Cái gì mà ‘giúp em tìm cách kiếm tiền’? Lần em can thiệp nữa. Sau tiền chữa bệnh cho , lo . Em tuyệt đối sẽ quản nữa.”
Tần Văn Bân thực sự sợ quản nữa.
“Em đừng , em hết , hãy . Anh nghĩ một cách kiếm chút tiền, chỉ thể trả hết nợ cũ, mà còn cần .”
Tần Văn Liên cảm thấy hoang đường vô cùng. Anh lắc đầu, lưng về.
Tần Văn Bân kéo : “Anh cho em , em vay tiền, chăm sóc , cũng sẽ quản, càng đừng hòng cho vay tiền. Em quản, thì cứ c.h.ế.t dần .”
________________________________________