Thái độ của Trịnh Duệ thật sự quá đáng, đến cả chị Triệu – nổi tiếng hiền lành, cũng thể chịu nổi nữa.
Giọng điệu của cô , cái cách chuyện khinh đó, như bề với kẻ , khiến chị Triệu thấy khó chịu.
Chị Triệu là tổ trưởng của tổ tạp vụ, tuy chức vụ cao, lương cũng chẳng nhiều, nhưng tay chị hơn ba trăm , gì cũng là một “cán bộ nhỏ”.
Sáng nay, Giang Nam – thư ký của Thời Tổng – đích gọi điện cho chị, bảo dẫn mấy đến dọn dẹp tầng 57 và 58, còn đặc biệt dặn quét dọn thật sạch sẽ.
Chị Triệu liền nghĩ:
“Chắc hai tầng sắp nhân vật lớn chuyển tới .”
Nhất là Giang Nam còn cử cả thư ký Diêu và một mới tới hỗ trợ.
Chị càng chú ý hơn.
Ai ngờ, mới của bộ thư ký tự xưng là đối tượng xem mắt của Thời Tổng?
Chị Triệu thầm:
“Buồn thật. Thời Tổng là tầm cỡ nào chứ, còn cần xem mắt ?
Lừa ai thế .”
Trong lòng chị đầy bất mãn với Trịnh Duệ.
Bình thường chị vốn hiền hậu, năng nhỏ nhẹ, nhưng điều đó nghĩa là ai cũng phép ức h.i.ế.p .
“Cô chẳng ?”
Chị Triệu liếc cô , lạnh giọng :
“Hóa nãy giờ cô giả vờ .”
Trịnh Duệ tức đến run .
Một nhân viên vệ sinh mà dám với cô như !
Đây chẳng coi thường cô – “đối tượng xem mắt của Thời Tổng”,
cũng chẳng coi Thời Tổng gì ?
“Cô dám chuyện với như thế ?
Không sợ với Thời Tổng ?”
Cô giận hổ, đặc biệt là phát hiện thư ký Diêu cùng mấy vệ sinh khác đều đang thầm — càng làm cô điên tiết!
Chị Triệu cũng khách sáo nữa:
“Vậy cô thế nào đây?
Cúi đầu gọi cô là Phu nhân Thời Tổng chắc?”
Câu khiến thư ký Diêu sang, suýt bật .
là hộ nỗi lòng .
Mặt Trịnh Duệ đỏ bừng, nghẹn họng, chẳng đáp .
Cô cũng tự xưng là đối tượng xem mắt của Thời Tổng, nhưng phía Thời Sơ bao giờ thừa nhận, còn công khai dẫn Tạ Tang Ninh đến, khiến cô tức nổ đom đóm mắt.
Bây giờ đến cả tìm xả giận cũng phản — cô tức sôi máu.
lúc , thang máy “ting” một tiếng mở ,
Tạ Tang Ninh, Thời Sơ và Mai Dịch cùng bước .
Mai Dịch giữa, một tay nắm tay mỗi , ba cùng , từ xa chẳng khác gì một gia đình ba .
Cảnh đó khiến Trịnh Duệ như nổ tung.
“Em định làm việc ở tầng nào?”
Thời Sơ hỏi thản nhiên.
Tạ Tang Ninh thấy Trịnh Duệ, hai ánh mắt chạm , cô dễ dàng nhận sự thù địch trong mắt đối phương, nhưng cô chẳng mảy may bận tâm, chỉ nhẹ giọng đáp:
“Tầng nào cũng , lên tầng 58 .”
Thời Sơ mỉm dịu dàng:
“Hay là đến tầng 99 cùng làm việc?”
Tạ Tang Ninh trừng một cái:
“Dính suốt cả ngày, lâu cũng chán.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/bi-duoi-khoi-nha-co-ga-cho-ty-phu-ta-tang-ninh-thoi-so/chuong-359-cho-co-ta-nem-mui-mot-chut.html.]
Em thấy làm riêng vẫn hơn.”
Ba khỏi thang máy, Tạ Tang Ninh quan sát bố cục các ô bàn ngoài , tính toán cách sắp xếp văn phòng.
Lúc điện thoại cô reo, cô cầm máy gần cửa sổ .
Trịnh Duệ thấy thời cơ đến — liền tập tễnh bước về phía Thời Sơ, kêu rên:
“Thời Tổng, trẹo chân ...
Anh mau tới xem giúp em, đau c.h.ế.t mất!”
Thật Trịnh Duệ từng là quân nhân, ý chí mạnh mẽ, nhưng phần quật cường.
Nhìn thấy đàn ông ưu tú như Thời Sơ, cô đời sẽ chẳng gặp ai hơn.Nếu tranh giành, chắc chắn sẽ hối hận.
Mai Dịch kéo tay Thời Sơ, đôi mắt to tròn chớp chớp tò mò hỏi:
“Cô là ai thế?
Sao thương mà tìm bác sĩ, tìm chú?”
Câu hỏi to ngây thơ khiến cả văn phòng đều thấy.
Trịnh Duệ rõ mồn một, mặt tái mét.
Người lớn chọc cô thì thôi, đến cả đứa nhỏ cũng dám mỉa mai cô ?!
Cô trừng mắt đứa bé – khuôn mặt nhỏ nhắn tuấn tú, ăn mặc sành điệu, trong đầu chợt lóe lên một ý nghĩ:
“Chẳng lẽ… đứa trẻ là con riêng của Thời Sơ?”
Ý nghĩ xuất hiện, cô lập tức nuốt lời định mắng đứa nhỏ.
“Thời Tổng, xin giúp …
chân đau quá, thật sự nổi…”
Thời Sơ thèm cô, chỉ cúi đầu với Mai Dịch:
“Chẳng qua là một cô thư ký cửa công ty, còn mơ mộng quyến rũ .”
Giọng bình thản, nhưng lời lẽ sắc bén, thẳng kiêng dè — mặt cô luôn.
Đó chẳng sự sỉ nhục công khai ?
Trịnh Duệ xong, mặt đỏ bừng vì hổ, đành dừng cách hai mét, dám tiến thêm bước nào.
Mai Dịch chống cằm, nghiêm túc quan sát cô :
“Cũng gì mấy, c.h.ế.t , chẳng lượng sức .”
“Cậu... quá đáng lắm!”
Trịnh Duệ giả què nữa, xoay chạy thẳng về phía cầu thang,
tức nhục, đau lòng.
Cô trốn trong cầu thang một lúc, bấm điện thoại gọi cho Hàn Anh Phân, thêm mắm dặm muối kể chuyện xảy .
Lúc đó, Hàn Anh Phân đang dạy thanh nhạc trong trường đại học.
Nghe xong, bà đập mạnh bàn, tức giận hét:
“Thằng con c.h.ế.t tiệt đó, quá đáng thật!
Cô yên tâm, nhất định bắt nó xin cô!”
Trong lòng bà thầm nghĩ:
“Con bé Trịnh Duệ đúng là ngu, chút chuyện cỏn con cũng xử lý xong.”
Trịnh Duệ bà an ủi, liền nhẹ nhõm hơn nhiều:
“Dì ơi, phòng làm việc của Tạ Tang Ninh dọn đến tòa nhà Thời thị .
Vậy chẳng ngày nào họ cũng gặp ?
Dì nghĩ cách đuổi cô !”
Hàn Anh Phân , càng tức hơn:
“Con hồ ly tinh đó, đúng là thủ đoạn.
Dám dọn tới ngay mắt con trai !
Không cho cô nếm mùi, chắc cô tưởng bao năm làm đoàn trưởng là vô dụng chắc!”