Bị crush cũ "ăn vạ" - Chương 49

Nội dung chương có thể sử dụng các từ ngữ nhạy cảm, bạo lực,... bạn có thể cân nhắc trước khi đọc truyện!

Cập nhật lúc: 2025-09-05 16:46:02
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6pqi81iUn1

Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!

Không lâu , Tống Ngữ Hàm với tâm trạng khá đến lưng Mạnh Thư Tình. Thấy cô đang chống nạnh, lầm bầm cằn nhằn, cô quan tâm hỏi: “Sao ?”

 

Mạnh Thư Tình đầu , đến thì vẻ mặt đầy uất ức : “Chị Ngữ Hàm… Không , chỉ là tức thôi. Làm chuyện như , chắc công ty nào dám dùng cô nữa nhỉ?” Nói , cô chu môi về phía bóng lưng Lưu Tử Vân.

 

Theo ánh mắt của Mạnh Thư Tình, Tống Ngữ Hàm lúc mới nhớ chuyện ảnh và tin đồn, trong lòng nhất thời ngũ vị tạp trần…

Lưu Tử Vân làm sai, trừng phạt thích đáng là điều đương nhiên. Chỉ là hiểu , bóng lưng nhỏ bé ở đằng xa , trong lòng cô đột nhiên dấy lên một nỗi buồn.

 

Từng là đồng nghiệp, cô ít nhiều cũng vài phần hiểu về Lưu Tử Vân. Mọi thứ khác đều thể giả vờ, nhưng riêng thực lực và khả năng làm việc thì chắc chắn là , tuyệt đối thể giả vờ . Có lẽ Lưu Tử Vân mê trong cuộc, thấy những điểm sáng của bản , nhưng cô thì thấy.

 

Cũng chính vì , cô bao giờ nghĩ đến việc để Lưu Tử Vân mất việc, chỉ điều cô sang nhóm khác, để cô phát huy sở trường trong một môi trường phù hợp hơn. bây giờ… chuyện trai cô phanh phui, áp lực từ cấp , cô thể tiếp tục ở đây nữa.

 

“Không , cứ lên .”

 

Mạnh Thư Tình ngoan ngoãn gật đầu, lặng lẽ theo Tống Ngữ Hàm thêm lời nào.

 

Nào ngờ một lời thành sự thật, khi rời công ty, Lưu Tử Vân liên tục nộp hồ sơ hơn hai tháng, nhưng một công ty nào dám nhận cô.

 

Cho đến một ngày nọ, cô say khướt một trận, nhưng sáng hôm nhận một cuộc điện thoại – hóa là thông báo phỏng vấn.

 

Cô nhất thời dám tin, sững sờ lâu mới căng thẳng hỏi đầu dây bên : “Các … nghiêm túc đấy chứ?” Trong lòng thì thầm mừng: Công ty chắc chắn kiểm tra lý lịch !

 

Đối phương đáp: “Vâng, mời cô đúng 9 giờ sáng mai đến tòa nhà XX để phỏng vấn.”

Cô mừng rỡ khôn xiết, tự nhủ từ nay về nhất định sống thật .

 

Sau , cô thuận lợi nhận việc. Sau một thời gian dài vững vàng ở công ty mới, cô mới vô tình giới thiệu làm… là họ Tống.

 

Và mãi đến khi trở về văn phòng, Tống Ngữ Hàm mới : hóa nghỉ việc vì tung tin đồn chỉ Lưu Tử Vân, mà còn một nhân viên phụ trách công việc sắp xếp cơ bản – Đại Viên.

 

Trong thời gian cô mới làm, từng quấy rối vài , nhưng đều cô tránh thoát… Sau đó, những tin đồn như cô bao nuôi bắt đầu xuất hiện ngày càng nhiều.

 

xử lý chuyện từ lâu , chỉ là hiện tại quy định của công ty thực sự khó mà hết.

 

Nữ nhân viên đòi quyền lợi tốn thời gian tốn công sức, cuối cùng nhận chẳng qua chỉ là một câu “Anh cũng chỉ là trẻ non , cô cũng lấy chồng, thông cảm nhiều hơn.”, đó là chìm xuồng…

 

Sao xử lý nhanh gọn đến ?

Trong lúc suy nghĩ miên man, cô nhớ đến lời Tống Tri Hãn với đêm đó, lập tức hiểu .

 

E rằng trai làm gì đó ?

 

Khoảnh khắc , trong lòng ngoài sự ơn, còn một nỗi buồn man mác mãi chịu tan .

 

Hóa cái gọi là nguyên tắc thể dễ dàng phá vỡ chỉ vì một lời của thế lực, hóa họ sẽ cúi đầu… nhưng công lý và sự thật, mà là tiền bạc và quyền lực.

 

Nếu vì cô một trai phận hiển hách, thì cô lẽ sẽ mãi mãi bao giờ nhận cái gọi là công lý, chỉ thể nuốt trôi những thiệt thòi chịu tiếp tục chịu những thiệt thòi mới, cho đến một ngày cô còn cho rằng đó là thiệt thòi, mà là lẽ thường tình của thế gian, thì đáng buồn bao…

 

thứ vốn nên như .

Cô từ từ ngẩng mắt lên, trong lòng đột nhiên dấy lên một khao khát: cô trở nên mạnh mẽ hơn, cô trở thành thể dễ dàng khiến họ cúi đầu, chứ chờ khác đến giải cứu, bố thí cho cô một phần công bằng chẳng hề thuần khiết.

 

Vừa nghĩ như , gõ chữ tài liệu, nhanh Tống Ngữ Hàm phác thảo xong một đề án chuyên mục mới, mang tên 《Hãy thấy cô》.

 

Giây tiếp theo, tiếng chuông điện thoại đột ngột vang lên, cắt ngang dòng suy nghĩ của cô.

 

“Tống Tống, hôm nay rảnh ?” Chu Tố vốn luôn vui vẻ hoạt bát, nhưng giọng điệu rõ ràng trầm xuống.

 

Tống Ngữ Hàm điều bất thường: “Mình đang ở công ty, , chuyện gì ?”

“Trước đó nhờ liên hệ với cặp con ? Mình liên hệ …”

 

Rõ ràng là chuyện đáng mừng, tại là giọng điệu ?

 

Tống Ngữ Hàm khó hiểu : “Chuyện ? Chẳng lẽ… họ nhận sự giúp đỡ?”

 

Đầu dây bên truyền đến một tiếng thở dài thật dài, giọng cũng pha lẫn chút buồn bã: “Chỉ là chậm một bước, cô bé đó vì lo lắng hoảng sợ, uống thuốc quá liều phòng cấp cứu, đến giờ vẫn tỉnh …”

 

Chỉ một đoạn thoại ngắn, Chu Tố dừng mấy mới xong.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/bi-crush-cu-an-va/chuong-49.html.]

“Sao như …” Tống Ngữ Hàm dám tin tai .

 

“Trong điện thoại rõ, lát nữa chúng gặp !”

 

“Được.”

 

Cúp điện thoại, Tống Ngữ Hàm xử lý công việc đang dang dở với hiệu suất cực cao tranh thủ giờ nghỉ trưa gặp Chu Tố.

 

“Tống Tống, bên !”

 

Vừa bước nhà hàng X, Tống Ngữ Hàm thấy Chu Tố vẫy tay gọi , vội vàng tới.

Chưa gặp thì , gặp thì giật . Chu Tố tiều tụy thấy rõ, hiển nhiên là cả đêm ngủ ngon.

 

Đêm qua lẽ nên kiên quyết đến nhà cô, nghĩ đến đây, Tống Ngữ Hàm day dứt hối một hồi: “Sao sắc mặt tệ thế? Cậu ngủ cả đêm đó chứ?”

 

Chu Tố lắc đầu: “Mình còn ngủ … À đúng , đêm qua sẽ đến nhà , đó cần nữa?”

 

Động tác đặt túi của Tống Ngữ Hàm khựng , nhất thời giải thích thế nào với cô: “Cái dài dòng lắm… Để lát nữa từ từ kể cho , kể chuyện cô bé rốt cuộc là ?”

 

Nhắc đến cô bé, Chu Tố nhíu mày chặt , vẻ mặt pha lẫn nỗi buồn: “Mình cũng nữa, gặp mặt còn mà! Nghe lời liên hệ, kết quả đột nhiên báo là xảy chuyện như …”

 

với giọng điệu đầy tiếc nuối, thẫn thờ cúi đầu: “Tống Tống, hiểu… Rõ ràng chỉ cần cố gắng thêm một chút nữa thôi, tại nghĩ quẩn như chứ?”

 

Tống Ngữ Hàm rũ mắt, lặng lẽ đặt tay lên tay Chu Tố để an ủi cô: “Cô bé mới mười mấy tuổi, những gì chịu đựng vượt xa khả năng chịu đựng của cô bé …”

 

Chu Tố đột nhiên ngẩng đầu, phẫn uất : “ kẻ làm hại cô bé vẫn còn nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật, cô bé đến giờ vẫn nhận công bằng thuộc về !” Cô nhắm mắt , tuôn hết thứ : “Mình , cái tên Lục Thành Công dạng , nhưng lẽ nào chỉ vì là con của gia đình quyền quý mà thể làm mưa làm gió, tùy ý chà đạp phẩm giá và sinh mạng của bình thường ?”

 

“Tống Tống, đấy… Tại học luật, chính là vì giúp đỡ nhiều hơn! Thay mặt những cô đơn lẻ loi đòi quyền lợi, lên tiếng, làm thế giới trở nên hơn một chút… bây giờ nhận , hình như dù cố gắng đến mấy cũng thể đổi bất cứ điều gì, thì ý nghĩa của việc kiên trì bấy lâu nay rốt cuộc là gì?”

 

Nghe những lời , Tống Ngữ Hàm hoảng sợ. Trong mắt cô, Chu Tố luôn tươi sáng, lạc quan, kiên cường, hình như gặp chuyện gì cô cũng thể vượt qua khó khăn, bao giờ sợ hãi điều gì… nghiêm trọng đến mức khiến cô nghi ngờ con đường học luật đúng đắn , đủ để thấy chuyện giáng đòn nặng nề đến mức nào cho cô.

 

“Sao nghĩ ? Cậu từ khi ý định ban đầu của khi học luật, tự hào về bao ? Mình luôn tin rằng nhất định sẽ trở thành , giúp đỡ hàng nghìn hàng vạn thoát khỏi cảnh khó khăn, điều đó vô nghĩa chứ?” 

 

Cô thở dài: 

 

“Mặc dù con đường hề suôn sẻ…”

Dường như lời cô lay động, Chu Tố hít hít mũi, mắt đẫm lệ : “Thật ? Mình thật sự thể trở thành một luật sư chính trực, kính trọng ?”

 

Tống Ngữ Hàm : “Đương nhiên ! Chỉ cần … chỉ cần bỏ cuộc, nhất định thể làm .” Lời của cô dường như một sức mạnh kỳ diệu, thể xoa dịu đau buồn và lo lắng.

 

Nghe xong lời cô, Chu Tố lập tức từ âm u chuyển sang tươi sáng. Cô nắm tay Tống Ngữ Hàm, ngấn lệ : “Tống Tống, thật .” Nói xong, cô ưỡn thẳng lưng, đột nhiên lấy tinh thần : “Cậu đúng! Mình nhất định thể làm .”

 

Tiếp đó, hai trò chuyện nhiều, hẹn tìm một thời gian cùng thăm cô bé. Sau đó, tâm trạng của Chu Tố rõ ràng định hơn.

 

Chỉ là sóng yên biển lặng một lúc, sóng gió nổi lên.

 

Tiếng “ding dong”, điện thoại của Tống Ngữ Hàm reo. Chu Tố vô tình liếc , khi thấy ba chữ lớn “Lục Tư Phóng” thì hai mắt tròn xoe, hoảng hốt Tống Ngữ Hàm lắp bắp: “Anh …”

 

Tống Ngữ Hàm chậm nửa nhịp điện thoại, khi thấy dòng chữ “Nhớ em” thì biểu cảm đơ , đó hai má nhanh chóng ửng hồng.

 

“…”

 

“Hai yêu ?” Im lặng một lúc lâu, Chu Tố mới với tâm trạng nặng trĩu chắc chắn hỏi.

 

Tống Ngữ Hàm cắn nhẹ môi , từ từ đối mặt với ánh mắt kinh ngạc của cô, chầm chậm gật đầu.

 

“Á á á!!!” Chu Tố sụp đổ, vẻ mặt như phản bội: “Chuyện từ bao giờ? Sao cho chứ!”

 

“Tối, tối qua…” Cô vô tội chớp chớp mắt, ngại ngùng : “Mọi chuyện xảy quá đột ngột, còn với thế nào.”

 

Sau đó, Tống Ngữ Hàm thật thà kể chuyện xảy tối qua cho Chu Tố một cách chi tiết, nhưng làm phần của Tống Tri Hãn. Sau khi xong, vẻ mặt của Chu Tố thể là muôn màu muôn vẻ.

 

“Trời ơi, đời chuyện cẩu huyết đến thế !” Cô tặc lưỡi một lúc lâu, mới chậm rãi nhận : “Nếu chọn ở bên Lục Tư Phóng, thì với Tống là cắt đứt ?”

 

Nhắc đến Tống Tri Hãn, tim Tống Ngữ Hàm thắt , chỉ thể cúi đầu cay đắng: “Anh cũng là trai mà…”

 

Loading...