Chiếc xe dừng ngay quán bar, Diệp Vãn đến đợi sẵn nên thấy con xe bắt mắt đó liền là Giang Nguyệt nên cô vẫy vẫy tay:
“Bên bên .”
Cô và Diệp Vãn chơi với từ nhỏ, hai nhà quan hệ , thường xuyên giúp đỡ . Diệp Vãn cũng giống cô ăn chơi sót chỗ nào, nhưng cả hai bù xinh giỏi giang.
Giang Nguyệt lái xe gara, đôi chân dài trắng nõn đôi guốc màu đỏ chói mắt bước xuống xe, dáng vẻ kiêu sa khó ai bì .
Diệp Vãn , nghiêng chọt chọt cô:
“Ở quần áo như , lén mua mà rủ cùng nha.”
Cô trêu đùa một tí, Giang Nguyệt bật :
“Ngày mai chị đây dắt cưng lựa, thích cái nào liền mua cái đó.”
Diệp Vãn sáng mắt, còn nhiều hơn Giang Nguyệt. Vốn dĩ mấy thứ cô thiếu, nhưng hai cũng , thiết là đằng khác.
Không rề rà nữa, hai cô nhanh chóng bar.
Diệp Vãn gặp quản lý, hào phóng đặt phòng vip nhất lầu 2.
Bên trong tiếng nhạc inh ỏi, lấn át cả tiếng chuyện, đèn màu chói mắt, sàn nhảy còn hai ba cô hầu rượu nhảy cùng khách.
Diệp Vãn đến một nên tương đối quen thuộc, cô kéo Giang Nguyệt phòng bao, gọi phục vụ hai chai rượu ngoại.
“Chỗ cũng tệ.”
Giang Nguyệt đưa bình luận, đối với vị tiểu thư ăn chơi tiếng ở Anh mới về nước thì còn nhiều chỗ thử qua, nên Diệp Vãn dẫn cô chơi cô liền đó.
Rất nhanh phục vụ đưa rượu , là một trai trẻ, dáng siêu chuẩn, mặt còn nam tính.
Giang Nguyệt đến mê ly.
Diệp Vãn thấy ánh mắt của bạn nên thầm đẩy nhẹ cô, hiệu bằng mắt “thích chứ gì”
Giang Nguyệt âm thầm bật ngón tay cái “siêu thích”
Đợi phục vụ rót rượt xong chuẩn , Giang Nguyệt đưa bàn tay trắng nõn , nhẹ nhàng giữ cánh tay của trai phục vụ.
Giọng điệu cô đầy mị lực:
“Anh trai , thể ở rót rượu thêm một chút ?”
Diệp Vãn kế bên gào thét trong lòng “Nguyệt ca” của cô vẫn là bạo nhất, lẽ do tính cách cũng như môi trường nước ngoài làm Giang Nguyệt cởi mở hơn ít.
Chàng trai phục vụ khó xử, khi nãy quản lý còn dặn đưa rượu thêm hai phòng nữa.
Giang Nguyệt tinh ý thấy, nên mở chiếc ví hàng hiệu của , lấy mấy tờ tiền mệnh giá lớn nhét túi áo trai.
Lập tức trai kế bên Giang Nguyệt, hầu rượu cho cô.
Đối với việc dùng tiền mua mỹ nam , cô cảm thấy thỏa mãn.
Mặc dù chỉ để ngắm thôi làm gì khác, nhưng nhiêu đó cũng làm Giang tổng chúng thích thú.
Diệp Vãn mở điện thoại, gọi thêm hai ba phục vụ, còn đặc biệt dặn quản lý lựa nào trai một chút, đưa đến phòng 101.
Hai cô uống rượu bàn bạc một chút về mấy hạng mục sắp tới, nếu thương vụ lớn, cả hai sẽ hợp tác làm chung, lợi sẽ chia đồng đều. Cô lâu lâu sang một dàn trai mặt hầu rượu , sảng khoái .
Phú bà như cô tiêu tiền ngắm trai là thú vui của bọn họ.
Giang Nguyệt uống nãy giờ cũng ít, cô ngà ngà say, ghế mắt khép hờ, hai tay dang rộng, còn ngón tay ngoắc ngoắc với hai đầu tiên.
Hai trai hiểu ý qua, hai bên tay của Giang Nguyệt, cô lớn, hào phóng nhét thêm cho hai mấy tờ tiền bự.
“Tốt, lắm!”
Diệp Vãn thấy cũng bắt chước, liền hai mỹ nam hai bên.
“Bây giờ mới bọn đàn ông thích ôm gái là như thế .”
Diệp Vãn ngây ngốc với Giang Nguyệt, còn Giang Nguyệt bận chơi đùa một tí với trai .
“Nào, châm cho chị một điếu thuốc.”
Chàng trai bên lấy một điếu, đó bật lửa lên châm thuốc cho Giang Nguyệt, tận tình đưa đến môi cô.
Cô hút thuốc lắm, chỉ khi nào mời chơi bar nổi hứng mới hút.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/bay-tinh-giang-tong-ke-thu-tren-thuong-truong-ban-tinh-tren-giuong-giang-nguyet-han-phong/chuong-2-gap-go-tai-quan-bar.html.]
Làn khói phả , lượn lờ khuôn mặt đẽ của Giang Nguyệt, cô nhắm mắt, tựa đầu một bên vai của trai.
An tĩnh một lúc, giữa tiếng nhạc cùng đèn màu chói mắt , Giang Nguyệt đưa tay lên sờ sờ khuôn mặt trai, trêu đùa:
“Ây da, mà thế .”
Bọn họ cũng quen khách như thế , mất lòng khách nên dày công nịnh nọt:
“Giang tổng vẫn nhất!”
Giang Nguyệt câu lớn, vỗ vỗ mặt :
“ , Giang Nguyệt nhất.”
Nói xong cô liếc mắt tìm Diệp Vãn, kết quả thấy cô tay ôm trai tay ôm micro hát một bài thật say mê.
Diệp Vãn kêu Giang Nguyệt qua hát, nhưng cô từ chối, đây ôm mỹ nam uống rượu là .
Hát một lúc Diệp Vãn đầu hàng, cô chơi nổi nữa, với Giang Nguyệt về :
“Cậu xem xem, già , mới chơi một tí liền mệt. Bây giờ về thôi!”
Giang Nguyệt thầm khinh bỉ cô bạn , phất phất tay:
“Đi , ngày mai tan ca chúng shopping.”
“Ok!”
Diệp Vãn tạm biệt xong, cô cầm chìa khóa lảo đảo cửa, khi còn quên nựng mặt trai thêm một xíu.
Giang Nguyệt , cô cầm ly rượu lên uống cạn, đồng hồ cũng hơn 10 giờ đêm, nên cũng dậy định về.
Cô hôn gió chào tạm biệt:
“Tới đây thôi, hẹn sớm ngày gặp nha mấy trai.”
Cô cầm áo vest, lấy điện thoại gọi điện cho quản gia đến đón, cô uống rượu nên lái xe . Còn nửa tỉnh nửa say gắng gượng cửa.
Đi ba bước, đầu Giang Nguyệt liền đập một bức tưởng thịt, cô mơ màng ngẩng đầu lên, kết quả thấy một mỹ nam còn gấp vạn đám phục vụ khi nãy.
Ây da, mỹ nam còn mặc một bộ vest lịch lãm nha.
Bản tính thấy sắc liền thích của cô trỗi dậy, Giang Nguyệt vươn bàn tay trắng nõn, móng tay sơn màu đỏ rực quyến rũ sờ một cái lên mặt đó.
Hàn Phong cứng đờ, lập tức bắt lấy tay cô.
Thám tử tư hẹn ở đây lấy thông tin của Giang Nguyệt, ai mà ngờ ba bước gặp vị tiểu thư . Trong tài liệu ghi khi về nước, Giang Nguyệt ở bên Anh là tay ăn chơi tiếng, Hàn Phong thầm chán ghét trong lòng.
Anh nghĩ cô chỉ thôi , lời đồn chiến lược kinh doanh do Giang đại tiểu thư đưa lấn át cả Phong Hà thật .
Giang Nguyệt tay khi nãy sờ trúng mặt của boss lớn bên công ty đối thủ, vẫn trưng bộ dạng say đắm si tình mà gương mặt điển trai của .
Mặt Hàn Phong càng thêm lạnh lẽo, hất tay cô .
Cô lì lợm sờ thêm mấy cái nữa.
Trợ lý Tiêu lưng nãy giờ trông thấy hết tất cả, thầm cầu phúc cho cô gái bất hạnh mặt ông chủ của .
“Trời ơi ông chủ c.h.ặ.t t.a.y cô chứ??”
Nội tâm Tiêu Bắc gào thét điên cuồng, xông lên đẩy phụ nữ dán sát ông chủ của , nhưng lệnh của Tiêu Bắc dám.
Hàn Phong phụ nữ đang làm loạn mặt , từng ai dám làm loạn với như .
Suy nghĩ của Hàn Phong nhảy khỏi đầu : “Cô gan lắm, mặt mà cũng dám sờ. Ngày chắc chắn sống yên .”
Anh định đẩy cô , kết quả Giang Nguyệt hiểu lầm là phục vụ trong quán khách hàng sờ soạng thì lấy ví rút mấy tờ tiền đô mệnh giá lớn.
Lần cô hào phóng, chơi hẳn tiền đô, cô tin đời còn ai thể chê tiền.
Giang Nguyệt càng dán sát lên , tay cầm tiền nhét túi áo sơ mi n.g.ự.c Hàn Phong.
Mặt càng ngày càng đen. Thế mà cô xem là trai bao mà vung tiền nuôi .
Tiêu Bắc lật đật tìm chỗ trốn, nên chạy .
“Huhu đáng sợ quá.”
Mặt Hàn Phong đen hơn đ.í.t nồi, bộ dạng như thiên lôi ai dám đụng, cả tỏa thở lạnh lẽo, xung quanh thấy cũng tự động né .