Giang Nguyệt như nạp đầy năng lượng. Cô lấy xe lân la hát, bữa cơm hôm nay cô ăn đến no căng cả bụng.
Hôm nay cô lái Lamborghini Aventador nên gầm thấp, Giang Nguyệt ăn no xong nên khó khăn. Cô thở dài thắt dây an , qua với Hàn Phong:
“Cưng chiếc thoải mái ?”
Hàn Phong cảm thấy xe nào cũng như thôi nên gật đầu:
“Hơi .”
Giang Nguyệt chép miệng:
“Hơi nghĩa là thoải mái. Chị cũng cảm thấy như , để ngày mai đổi G63 mới .”
Hàn Phong thấy cô vô lý nhưng tại đổi G63 thì hiểu.
Anh mù mờ hỏi :
“Đổi G63 làm gì?”
Giang Nguyệt đeo kính râm , qua nhướng mày với :
“Chân chị dài. Ngồi như thoải mái tí nào...”
Hàn Phong đực mặt , cô thấy bộ dạng thì phì . Sau đó chỉ chỉ chỗ để chân của , bấy giờ mới hiểu .
Trong đầu Hàn Phong “xùy” một cái, thầm cô khó ở. Xe gầm thấp thì thoải mái, bộ xe gầm cao như G63 leo lên mỏi chân chắc?
Mắng tới đây mới nhớ chân cô dài.
Không tiếp nữa, cô bật chìa khóa định phóng xe nhưng bất thình lình một chiếc xe từ đằng cố gắng lách qua chỗ lề đường xe cô đang đậu. Giang Nguyệt kịp làm gì thấy một tiếng động giòn giã đập hông xe, cô trợn mắt hít sâu một . Chờ xe chạy lên cô mới hoảng hốt mở cửa bước xuống xem xét.
Tài xế chiếc xe khi vượt qua cũng dừng xe , lảo đảo mở cửa xe gấp gáp chạy chỗ cô.
Thôi xong , lớp sơn màu đỏ rực bên ngoài xe trầy xước. Cô run rẩy xuống bánh xe thì đột nhiên cảm thấy khó thở.
Nguyên nhân chính là cô thấy chấu mâm xước khá nặng!
Giang Nguyệt con xe cô nâng niu bảo dưỡng mà trong lòng như đứt từng khúc ruột, mặc dù chê bai xe thoải mái nhưng nó khiến cô tốn một đống tiền rước về. Nói xót là dối.
Hàn Phong cảnh tượng như cũng nhíu mày, Giang Nguyệt thích xe. Ngày nào cô cũng lái một chiếc khác làm, cả tuần chẳng lặp chiếc nào. Bây giờ xe cạ xước còn hỏng luôn một chấu ở mâm như chắc hẳn cô khó chịu.
Cô đỡ trán, tài xế vốn dĩ uống chút rượu nên chạy quá tốc độ, đầu óc nhất thời mụ mị thấy chiếc xe cô đỗ bên lề. Anh lau vội mồ hôi trán lật đật xin :
“Xin cô, xin cô. Tôi quá chén nên chạy nhanh, chuyện cũng cố ý...”
Giang Nguyệt gì, chỉ theo bản năng ngó thử chiếc xe của mới đụng xước xe cô. Nhìn qua thì thấy đây là dòng Audi, dù phân khúc cao cấp nhưng cũng đủ thấy tiền nên Giang Nguyệt nhiều. Cô khoanh tay ngực, kính râm vẫn đeo nguyên mặt, giọng bình thản:
“Vậy đưa chi phí sửa chữa .”
Anh chần chừ hỏi cô bao nhiêu.
Giang Nguyệt giơ ba ngón tay.
“Ba triệu?”
Cô lắc đầu.
“Ba chục triệu?”
Giang Nguyệt nhún vai, giọng cô nhẹ tênh:
“Ba ngàn đô.”
Tài xế nhíu mày, liếc mắt qua chiếc xe hầm hố của Giang Nguyệt thì thầm nhủ xong . Người thường cũng đây là loại xe gì, xước một chút cũng đủ mất mấy tháng lương hoặc thậm chí cả năm tiền lương cũng đủ để đắp lên.
Mà làm hỏng luôn mâm bánh của cô.
Vì cố gắng bình tĩnh, hạ giọng:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/bay-tinh-giang-tong-ke-thu-tren-thuong-truong-ban-tinh-tren-giuong-giang-nguyet-han-phong/chuong-15-vu-va-cham-bat-ngo.html.]
“Cô xem chúng thể thương lượng ? Xước chỉ một chút thôi với cũng cố ý.”
Giang Nguyệt khẩy:
“Không cố ý hả? Anh chỗ xe ráng lách qua để rộng lắm đúng ? Chưa đến là sai , bản uống rượu còn cố gắng lái xe. Như mà còn cố tình lách lên, bộ tưởng dễ lừa lắm hả?”
Cô thiếu kiên nhẫn:
“Bây giờ đền đây?”
Khả năng thể đền bù chi phí thiệt hại cho Giang Nguyệt nhưng thấy tiếc tiền nên kì kèo mặc cả.
“Nếu như thì đắc quá. Hay là cô bớt một chút .”
Giang Nguyệt nhẩm tính, một năm cô nuôi một chiếc xe ngốn mất mấy chục ngàn đô, mà hiện tại cô tổng cộng mười một chiếc. Nếu tính sơ sơ thì nội tiền bảo dưỡng thôi mất mấy trăm ngàn, tính tiền cô “làm ” cho xe nữa. Vì chỉ thể bồi thường đúng giá, bình thường cô dễ tính nhưng động chạm tài sản riêng tư đặc biệt là xe cưng của cô thì dễ dàng.
Hơn nữa nếu chỉ xước lớp sơn bên ngoài thì cô thể bỏ qua, nhưng đây là làm hỏng luôn mâm bánh . Cô là thiên kim tiểu thư thì cũng hào phóng đến nổi trả hộ phí sửa chữa cho kẻ tiền.
Giang Nguyệt xoa xoa tay, giọng điệu cho phép từ chối:
“Anh đưa phương thức liên lạc, chờ hóa đơn sửa chữa xong gửi qua thanh toán.”
Chiếc xe cô nổi bật nên qua đường dừng hóng hớt chuyện. Anh thấy nhiều như cũng hổ nên dám tiếp tục mặc cả nữa mà đưa cô địa chỉ và phương thức liên lạc bực bội rời .
Giang Nguyệt đưa mắt đứa con tội nghiệp của “hôn nhẹ” ngoài đường thì mặt mày tức khắc ỉu xìu.
“ là xui xẻo.”
Hàn Phong im nãy giờ, dám hó hé tiếng nào với chiếc xe cưng của cô. Anh nhớ bạn mua một chiếc siêu xe, thuộc hội cuồng xe giống Giang Nguyệt, chăm sóc nâng niu nó từng chút một nhưng lái đường xe tải cồng kềnh quẹt , kết quả gãy mất một cái đèn. Cậu đau xót chiếc xe đến nỗi khi sửa chữa xong cũng dám lái đường, chỉ để trong nhà ngắm nghía trưng bày thôi.
Hàn Phong cảm thấy nên an ủi cô đôi ba câu nên :
“Thôi chuyện cũng lỡ. Chị Giang đừng buồn.”
Sau đó cả cứng nhắc làm gì. Nếu bình thường khác sẽ vỗ vai an ủi nhưng cô là cấp của , vỗ vai thì vẻ thiết quá còn dỗ dành thì chẳng kinh nghiệm.
Cô chuyện cũng xảy đổi gì nên lặng lẽ gật đầu. Sau đó chậm chạp lấy điện thoại gọi cho đội cứu hộ tới kéo xe , chứ tự lái về thì cô đủ dũng khí.
Bây giờ vấn đề tiên quyết chính là làm về nhà đây.
Xe cô hỏng, nhờ xe cô.
Cô tài xế riêng, chủ yếu do cô thích tự lái con cưng nên thuê tài xế. Đắn đo một lát cô quyết định gọi cho Diệp Vãn qua rước .
Diệp Vãn đang rảnh rỗi cô gọi liền chạy ngay đến đây. Tới nơi cô xuống xe, thiết gọi Nguyệt Nguyệt.
Giang Nguyệt uể oải đáp , sẵn tiện giới thiệu Hàn Phong:
“Đây là trợ lý mới của , tên là Lâm Phong.”
Anh Diệp Vãn gật đầu.
Diệp Vãn Hàn Phong , cô qua tán thưởng với Giang Nguyệt:
“Mắt tồi, siêu trai.”
Tâm trạng cô buồn rầu, chẳng để ý đến nhan sắc của mỹ nam bên cạnh. Diệp Vãn lanh lẹ hỏi thăm mới xe của cô va quẹt.
“Được . Đừng buồn nữa, để chở chơi. Đảm bảo chơi một đêm là hết buồn ngay.”
Diệp Vãn lái xe luôn miệng an ủi Giang Nguyệt, cô thấy mà bật :
“Cậu lải nhải mãi, thất tình mà.”
“Thôi , bây giờ đây.”
Giang Nguyệt liếc Hàn Phong đang phía ghế phụ. Cô qua gương chiếu hậu hỏi :
“Tiểu Phong ? Sẵn tiện chị đưa luôn.”
“Không , chị đưa về nhà là .”