Hàn Phong tắt điện thoại xong quăng qua một bên cho yên tĩnh. Anh khẽ nhắm mắt nhấp một ngụm , thực sự pha làm tinh thần con thư thái hơn, cảm giác như cả thế giới chỉ còn bản .
Vừa yên bình trầm lặng.
Gần đến giữa trưa, Hàn Phong cầm điện thoại gọi cho Tiêu Bắc mua cơm đến.
Anh nấu cơm nên thường sẽ ăn cơm hộp do trợ lý mua. Chưa kịp ấn nút gọi thì điện thoại hiện thông báo cuộc gọi đến.
Người gọi là Giang Nguyệt.
Cô lấy cớ bận rộn đối tác mời ăn cơm lén Giang phu nhân chạy ngoài. Nghĩ bụng sắp tới giờ cơm nên gọi cho Hàn Phong rủ ăn cùng.
“Cưng rảnh ? Hôm nay chị Giang mời cơm.”
Hàn Phong chần chừ trong giây lát đồng ý.
“ lúc cũng định ăn cơm, phiền chị Giang.”
Cô giọng điệu là thoải mái ép buộc, nó bình thản như ngày.
Xác định sẽ ăn cơm cùng nên cô lái xe đến chung cư của Hàn Phong. Tới nơi thì ở cửa nhà chờ.
Giang Nguyệt đánh giá từ xuống , quần áo mặc giản dị nhưng trông gu, áo thun đen phối với quần bò chân đôi giày thể thao màu xanh dương mạnh mẽ. Thoạt như trai 20 tuổi tràn đầy năng lượng.
Ban đầu khi mới mặt Hàn Phong Giang Nguyệt cũng tin là mới tới kinh nghiệm, song khi lý lịch thấy nhỏ hơn một tuổi nên cô cho là trưởng thành chững chạc hơn tuổi thực.
Chắc do da Hàn Phong trắng cộng thêm gương mặt nếp nhăn nên Giang Nguyệt nhận gần ba mươi.
Cô xoay xoay chìa khóa xe trông tay, miệng :
“Tiểu Phong đúng là gu thời trang. Phối đồ cực kỳ .”
Hàn Phong đột nhiên khen nên cảm thấy ngượng, vô thức đưa tay gãi gãi đầu.
Hành động nhỏ trông mắt Giang Nguyệt cảm thấy đáng yêu.
“Chị Giang cứ quá. Nếu xét về phương diện thời trang thì ít ai qua chị.”
Hàn Phong ngoa, Giang Nguyệt phối đồ cực kỳ đỉnh. Trang phục cô phối dựa theo màu sắc và kiểu dáng kết hợp hài hòa cũng khi phá cách cá tính. Song còn phù hợp với bốn mùa xuân hạ thu đông nổi bật. Thêm đó do ảnh hưởng từ việc du học nên đồ cô phối đôi lúc sẽ mang theo phong cách đặc trưng của phương Tây hoặc phương Đông.
Hôm nay do cô dối là gặp đối tác nên mặc một bộ blazer màu be cùng đôi giày cao gót màu đen thanh lịch. Khuôn mặt trang điểm nhẹ nhàng còn mái tóc xoăn dài để ngang lưng gọn gàng nên nhã nhặn hơn bình thường nhiều.
Giang Nguyệt Hàn Phong thì , đó nâng tay lên vỗ vai . Cô đùa:
“Đã kinh doanh công ty thời trang mà ăn mặc đơn giản quá thì làm mất mặt thương hiệu chúng mất.”
Hàn Phong đáp , thầm nghĩ cô mà ăn mặc đơn giản thì chắc cũng .
Hai sóng vai xuống chung cư, bóng lưng khác thể liên tưởng đến một cặp đôi trẻ nổi tiếng nào đó.
Ra tới xe, chu đáo mở cửa ghế lái cho cô mới vòng qua ghế phụ .
Đợi Hàn Phong thắt dây an xong cô mới hỏi:
“Tiểu Phong chỗ nào ngon ? Chị mới về nước lâu cũng rành mấy.”
Hàn Phong nghĩ nghĩ, nhớ đến quán ăn mà Tiêu Bắc luôn miệng khen ngon thì định ghé qua ăn thử.
“Hay đến Xuân Thủy . Tôi món cơm lam chỗ đó khá nổi tiếng.”
“OK!”
Không hai lời cô mở Google Map lên phóng xe . Hàn Phong khuyên cô chạy chậm cũng vô dụng nên cố gắng chịu đựng.
Anh thở dài lấy điện thoại nhắn tin cho Tiêu Bắc khỏi đưa cơm. Anh ăn ở ngoài.
Tiêu Bắc tin nhắn bĩu môi:
“Chậc, Hàn tổng bình thường hướng nội ru rú ở nhà nay ngoài ăn cơm.”
Thật hiểu nổi thứ gì làm ông chủ của bọn họ đổi như . Từ đòi học pha đến ngoài ăn cơm.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/bay-tinh-giang-tong-ke-thu-tren-thuong-truong-ban-tinh-tren-giuong-giang-nguyet-han-phong/chuong-14-bua-com-trua-dinh-menh.html.]
Tiêu Bắc tự hỏi, nhớ đối tác mời ăn một bữa cơm thì như lên trời, vô cùng khó. Anh còn mượn cớ để từ chối đối phương. Phần lớn phó tổng sẽ mặt .
Chính vì trong giới ít mặt , còn đồn đoán là khó tính dễ gần. Muốn hợp tác với Phong Hà dường như chỉ làm việc với phó tổng, còn sẽ xem xét phê duyệt .
Chưa đầy mười phút tới Xuân Thủy, cô tìm chỗ đậu xe hai đẩy cửa trong.
Bên trong trang trí theo phong cách dân dã của núi rừng Tây Nguyên, giữa lòng thành phố tấp nập nhưng vẫn một chỗ còn nguyên vẹn bản sắc dân tộc như thật khiến khỏi thích thú cùng tự hào.
Ở đây đặc sản là cơm lam nên Giang Nguyệt gọi ngay, còn kèm thêm một con gà nướng.
Trong lúc chờ đợi thức ăn dọn lên, cô gõ gõ ngón tay thon dài mặt bàn gỗ với Hàn Phong:
“Tháng công ty chắc sẽ bận bịu nhiều việc, thời gian gần đây cưng quen với công việc mới ?”
Cô đang hỏi ý , nếu quen thì thể dẫn làm quen đối tác. Bình thường thư ký Tô sẽ cùng cô, nhân cơ hội tiệc rượu sẽ dẫn giới thiệu với quen, lỡ tay chân vụng về thì còn cô mà nể mặt .
Hàn Phong vẻ mặt cô nghiêm túc, dừng một chút mới gật đầu:
“Nhờ chị Giang dẫn dắt nên dần quen .”
Cô để ý xưng là , dù xa cách nhưng thời gian còn dài, từ từ sửa vẫn .
Giang Nguyệt gật đầu:
“Ừm, quen thì .”
Trong lúc hai chuyện qua chủ yếu cô hỏi đáp phục vụ dọn món lên. Cơm lam để trong ống tre đặt trưng mùi thơm nhẹ, màu sắc trắng xanh thích mắt.
Gà nướng cũng dọn lên, Hàn Phong tới lui một lát đó quyết định cắt thịt cho Giang Nguyệt.
Tay cầm kéo, khéo léo cắt từng miếng thịt ngay ngắn đặt lên dĩa cho cô. Thịt gà nướng tỉ mỉ phết mật ong ở ngoài lớp da màu vàng sậm, chỉ cần nhiêu đó thôi cũng đủ cảm thấy thịt ngon giòn.
Làm xong tháo bao tay mời cô ăn .
“Cảm ơn, tiểu Phong cũng ăn .”
Như mang trọn vẹn hương vị của núi sông với hương thơm của khói củi, tre nứa. Với hương vị dẻo dẻo lạ miệng nên cơm lam khác hẳn các loại cơm thường, cô nếm thử thì tấm tắc khen.
Giang Nguyệt ăn cơm tưởng tượng đến vùng miền Tây Bắc xa xôi, đến khói bếp buổi chiều tà, miệng thì tủm tỉm như tìm chốn bình yên. Cô lâu lắm mới ăn mấy món như .
“Ưm, cơm ở đây ngon thật.”
“Vậy chị ăn nhiều một chút.”
Anh ăn ít, chủ yếu khẩu vị kén chọn nhưng bù cảm thấy món ngon. Ngẩng đầu lên thấy cô ăn say sưa, miệng còn tủm tỉm. Giang Nguyệt ít khi nào để bản chịu thiệt, mặc dù là tiểu thư nhưng dáng vẻ khi ăn cơm hề e dè chút nào, dù gì cũng ăn cơm với đồng nghiệp nên cô chẳng để ý mấy quy tắc rườm rà bàn tiệc.
Nhìn đôi môi căng bóng do dính mật ong phết ngoài gà nướng Hàn Phong đột nhiên thử mùi vị đó như thế nào. Có ngọt như bên ngoài thịt gà là ngọt hơn?
Ý nghĩ mới xuất hiện thầm mắng bản , rốt cuộc nữa. Anh vươn tay lấy ly nước uống một ngụm.
Cơm nước xong xuôi cô chậm rãi lau miệng sạch sẽ dậy. Hàn Phong ăn xong từ lâu nên cũng rời bàn.
Đến quầy thanh toán, Giang Nguyệt đang định mở ví lấy thẻ trả tiền thì Hàn Phong ngăn .
“Chị Giang, để trả. Đã làm phiền chị đến đây mà...”
Giang Nguyệt xua tay:
“Chị là sếp, hôm nay chị mời cơm.”
Hàn Phong nhất thời phản bác làm , mím môi:
“Vậy chúng chia đôi .”
Cũng thể để cô trả hết như .
Cô thở dài:
“Cũng .”
Hai chia đôi tiền thanh toán xong đẩy cửa ngoài.