Đã xuất sư , nghĩ thầm với vẻ hài lòng.
ngay đó, "sa thải".
Cô cô cần nữa.
Cô hợp lý, ký túc xá của trường sửa xong, thời hạn ba tháng cũng hết, cô thể cãi mà thua ai nữa. Anh dường như còn lý do gì để tiếp tục ở .
Tháng Tám, đến Mỹ, làm học giả thỉnh giảng tại Đại học Cornell.
Đây là lịch trình sắp xếp từ nửa năm , nhưng khi đến Mỹ, luôn nghĩ đến Lâm Dao.
Một năm , liệu cô quên ?
Hay là quên .
Anh thông qua Giáo sư Ninh , cô trở về công ty gia đình, trở thành đại diện nắm quyền điều hành cho ba cô.
"Cô bé đó tham vọng," Giáo sư Ninh với : "Thành thật mà , đối mặt với một đống hỗn độn như , dũng khí của nó thật đáng quý. Tôi khá mong chờ xem cuối cùng nó thể làm nên trò trống gì."
Chỉ trong vài tháng, cô gái nhỏ mít ướt ngày nào còn là bông hoa trong nhà kính cần che chở nữa, mà biến thành nữ hoàng thể bảo vệ cả khu vườn.
Vậy cô còn cần nữa ?
Anh nhờ Giáo sư Ninh, nếu Lâm Dao cần giúp đỡ điều gì, hãy thông báo cho , sẵn lòng tay.
Giáo sư Ninh khá ngạc nhiên: "Tiểu Lục , vốn là thích lo chuyện bao đồng? Sao bận tâm đến chuyện của cô bé như ?"
Anh : "Tôi và cô ..."
Anh ngừng . Anh và cô, là gì của ?
Hình như chẳng là gì cả.
Anh bắt đầu tìm những bộ phim truyền hình cũ để xem, mỗi khi xem một bộ, tự hỏi, đây là bộ phim cô thích ?
Vậy, cô thích kiểu nam chính như thế ?
Mùa tuyết rơi ở Cornell dài, mỗi khi thấy tuyết rơi, nhớ đến việc cô thích mùa đông.
Bước tháng 11, bắt đầu cố ý kiểm tra thời tiết ở Phấn Thành.
Khoảnh khắc thấy dự báo tuyết đầu mùa, hầu như nghĩ ngợi gì mà mua ngay vé máy bay.
Và khi máy bay, cuối cùng cũng hiểu .
Sự lý trí mà tự hào suốt nhiều năm, hóa thua tình yêu.
Anh về.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/bat-tho-bo-vao-hang/chuong-22.html.]
Quay về để theo đuổi cô thỏ con của .
Âm nhạc vang lên, dòng suy nghĩ trở . Lục Minh thẳng lưng, Lâm Dao mặc váy cưới trắng muốt, từng bước về phía .
Cô dâu của , thật .
Đám cưới diễn suôn sẻ. Tiễn phần lớn khách khứa, Lục Minh đầu thì thấy cô dâu của chạy mất.
Anh lễ đường, lúc họ Lục Trạm ngược chiều đến.
"Anh, thấy vợ em ?" Anh hỏi.
Lục Trạm , chỉ: "Kia kìa, đang ở với vợ ."
Lục Minh theo, quả nhiên, Lâm Dao đang cùng chị dâu Doãn Lan Triệt, cùng đùa với cặp song sinh long phụng nhà họ.
Khóe môi khẽ cong lên, từ từ bước đến.
"Mấy bé con thật sự đáng yêu quá." Anh cô hỏi: "Chị dâu, làm để sinh song thai ? Có bí quyết gì ạ?"
Chị dâu : "Cái , vì bản chị là song sinh, đó chị mang thai song sinh, nên chị nghĩ, lẽ là do di truyền gia đình đó."
"Thật ghen tị quá." Cô mở to đôi mắt, chớp chớp, vẻ mặt cực kỳ đáng yêu.
Anh định bước tới thì thấy cô dậy điện thoại.
"Trợ lý Lưu? Được... Cứ để họ chuẩn hết tài liệu , gửi mail cho sáng ngày , việc cần chốt sớm."
Giọng điệu dứt khoát, phong thái Tổng tài cực kỳ rõ ràng.
Lục Minh thầm nghĩ, thật sự nhặt một bảo vật.
Vợ , là cô thỏ con dễ thương khiến nâng niu trong lòng bàn tay, là nàng công chúa thể rút đao đồ long khi cần thiết.
Vừa đáng yêu mạnh mẽ.
"Vợ ơi!" Anh gọi cô.
Cô đầu , nhấc váy lên, nhảy tung tăng đến bên , ngẩng đầu với : "Cặp song sinh nhà họ thật đáng yêu."
"Ừm." Anh , kéo tay cô.
"Đi ?" Cô chớp mắt hỏi.
Anh mỉm , cúi xuống, nhẹ nhàng thì thầm bên tai cô:
"Về nhà, sinh song thai."
-Hết-