Chuyện tình cảm đây của Trần Vĩ Hạo, cũng hỏi, ai mà chẳng quá khứ?
Trước đây ngốc nghếch nghĩ rằng sự tin tưởng là nền tảng của hôn nhân, nhưng cuối cùng, chỉ một tin tưởng.
Tôi điên cuồng chạy khắp các phòng để tìm cuốn kỷ yếu nghiệp mà Trần Vĩ Hạo luôn trân quý.
Linlin
Hắn khóa nó trong ngăn kéo tủ sách.
Tôi dùng búa đập thẳng, trong ngăn kéo ngoài cuốn kỷ yếu, còn một chiếc nhẫn cưới.
Hơi quen thuộc, nhưng kiểu nhẫn của chúng .
Tôi thấy nó ở nhỉ, đúng , tay Tô Mộng Dao.
Tiếp theo, mở cuốn kỷ yếu, bên trong là ảnh các bạn học đại học của .
vài trang dày hơn bất thường, lượt rút , bên mỗi trang là bức ảnh mật của hai trẻ tuổi.
Hai trong ảnh là thanh mai trúc mã, tình ý mặn nồng, chính là Trần Vĩ Hạo và Tô Mộng Dao.
Tôi sụp xuống đất, , đến xé ruột xé gan.
Khóc cho chính bản từng trả giá quá nhiều, cũng cho sự ngu ngốc của .
Điện thoại liên tục reo lên những tin nhắn video.
Hiện thực quả nhiên còn kịch tính hơn phim truyền hình.
Một cư dân mạng để bình luận tiết lộ thông tin động trời:
[Trời ơi! Hai là vợ chồng ? Họ sống đối diện nhà , ngày nào cũng cùng , vui vẻ, trông hệt như một cặp vợ chồng ân ái. Hóa là kẻ thứ ba ?]
[Tôi còn chuyện với phụ nữ đó nữa cơ, thấy cô ăn mặc lộng lẫy, túi xách là mẫu mới nhất, còn nhịn hỏi cô về kinh nghiệm phối đồ nữa chứ, haha.]
[Hèn chi lúc nào cũng dùng hàng xa xỉ, hóa là dùng tiền của khác nên xót!]
Tôi liên hệ với vài cư dân mạng nhiệt tình, trong đó hai trùng hợp lắp camera cửa nhà, ghi đầy đủ những cảnh Trần Vĩ Hạo và Tô Mộng Dao thường xuyên trong suốt thời gian dài.
Tôi chép một bản.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/bat-qua-tang-tai-khoa-san-toi-dap-do-nguoi-chong-tong-giam-doc-khoi-than-dan/chuong-7.html.]
Khi xâu chuỗi bộ dòng thời gian , Trần Vĩ Hạo và Tô Mộng Dao ở bên mười hai năm, trong khi và kết hôn mới mười năm.
Đây đúng là một trò hề.
Hóa họ mới là cặp vợ chồng ân ái, còn chẳng qua chỉ là chiếc thang để Trần Vĩ Hạo leo lên.
Lúc , lạnh cóng, hận thể xé xác Trần Vĩ Hạo .
Và cũng hận chính , ngày xưa ngu đến thế, nhất quyết theo sự sắp xếp của bố , mà làm đá lót đường cho gã đàn ông tồi tệ.
Tôi run rẩy khắp , thể kiểm soát .
Tôi tự tát một cái, cố gắng trấn tĩnh.
Tôi run rẩy đến bồn rửa, rót một cốc nước nóng, làm ấm cơ thể.
điện thoại reo.
Bắt máy, là giọng hoảng hốt của giúp việc: “A Lan, Tuế Tuế... Tuế Tuế biến mất !”
Chiếc cốc tay rơi xuống, nước nóng đổ lênh láng khắp sàn.
Tôi chẳng còn quan tâm điều gì nữa, xỏ dép lao ngoài, mặc kệ vết m.á.u do mảnh thủy tinh cứa chân.
Tôi xuống nhà tìm giúp việc, bà mặt đầy vẻ hối : “A Lan, xin , xin cô, Tuế Tuế chơi trốn tìm với các bạn nhỏ. Ban đầu vẫn theo con bé, chỉ một cuộc điện thoại, con bé biến mất .”
“Giờ làm đây? Tôi thật tội lớn…”
Dì Vương nức nở vì lo lắng.
Bà là nhà quen dùng, chắc sẽ mưu đồ gì.
Tôi liên hệ với ban quản lý để trích xuất camera giám sát, xác nhận thời gian mất tích với Dì Vương.
“Từ lúc tìm thấy Tuế Tuế đến giờ, trôi qua bao lâu?”
“Hơn mười phút.”
Ban quản lý cũng lập tức trích xuất camera. Tuế Tuế vẫn luôn nhảy nhót trong khung hình, nhưng cuối cùng con bé chạy, chỗ đó là góc c.h.ế.t của camera, và đó thấy xuất hiện nữa.