Khóe mắt phiếm hồng, hàng mi dày như cánh quạt chứa đựng một dòng cảm xúc cuộn trào, thể nào từ chối.
Thế là, ngước lên hôn nhẹ khóe môi : "Được."
Tôi nhớ đêm hôm đó cứ thế tiếp diễn mãi đến tận sáng, đến nỗi lóc gọi tên cầu xin.
Thế mà cố tình tháo máy trợ thính , vẻ vô tội: "Du Du, thấy gì cả."
Chiếc nhẫn ngón áp út va chạm sống lưng .
Lúc đó tưởng đó chỉ là một chiếc nhẫn bình thường, cũng quyết định kết hôn của hạ quyết tâm lớn đến nhường nào.
Cho đến khi đăng một bức ảnh nắm tay lên mạng xã hội.
Một bình luận đột ngột thu hút sự chú ý của .
"Là nhẫn kim cương lớn của Winston! Chị em ơi, đang hẹn hò với một công t.ử hào môn ?"
Tôi bao giờ nghĩ rằng Bùi Du Xuyên xuất từ hào môn.
Càng ngờ chiếc nhẫn tay giá trị hơn sáu trăm ngàn tệ.
Quá đắt, thể gánh vác nổi.
Tôi trả chiếc nhẫn cho , nhưng : "Đồ tặng , làm gì chuyện lấy ?"
Ánh nắng chiếu lên chiếc áo phông trắng của .
Chiếc áo phông tưởng chừng đơn giản là một thương hiệu xa xỉ ít đến của châu u, giá trị bằng ba tháng sinh hoạt phí của .
Khoảng cách gia cảnh quá lớn khiến phần chùn bước.
Tôi hỏi : "Gia đình sắp xếp liên hôn ?"
Bùi Du Xuyên nắm c.h.ặ.t t.a.y , kiên định với : "Tôi sẽ từ chối."
"Lời kết hôn với em, bao giờ là đùa."
Thời gian yêu khi du học trong sáng.
Từ đêm Giáng sinh nếm trải trái cấm, Bùi Du Xuyên còn kiềm chế nữa.
Anh thích tháo máy trợ thính, kéo cùng đắm chìm trong ngóc ngách của căn hộ.
Chúng luôn dùng biện pháp an , chỉ là đêm khi về nước quá kịch liệt, giữa chừng b.a.o c.a.o s.u rách mà ai nhận .
Ba tháng , phát hiện thai.
Cùng lúc đó, gia đình Bùi Du Xuyên gây áp lực, yêu cầu đồng ý liên hôn.
Thậm chí, ông Bùi còn tuyên bố, nếu Bùi Du Xuyên lời, ông sẽ đuổi khỏi nhà.
Thực , đó chuẩn tinh thần chia tay, nhưng kéo hành lý đến thành phố của .
Bên ngoài trời mưa như trút nước, ướt sũng, mỉm với : "Du Du, đến tìm em , sẽ nữa."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/bat-dong-ha/chuong-2.html.]
Có lẽ khi còn trẻ, con luôn đặt tình yêu lên hết.
Bùi Du Xuyên thà đuổi khỏi nhà cũng ở bên , còn cũng chọn sinh đứa con .
Trong suốt t.h.a.i kỳ, nhớ khám thai, giúp xoa bóp đôi chân phù nề, bôi dầu chống rạn da cho .
Sợ cúi kiễng chân, tự nguyện gánh vác việc nhà.
Thực là một thiếu thốn tình cảm, nhưng tình yêu của luôn chân thật và rộng lượng.
Mọi đều nghĩ rằng, chúng sẽ nên một câu chuyện tình yêu trọn vẹn.
ngày đầy tháng của con gái, khi Bùi Du Xuyên vẫn còn đang mơ mộng về những năm tháng bên , đột nhiên đề nghị chia tay.
Anh ngơ ngác hỏi tại .
Tôi chỉ máy trợ thính của , những lời tuyệt tình nhất:
"Tôi còn trẻ, tìm một đàn ông bình thường để kết hôn, trói buộc cả đời với một tên điếc."
Tôi đó là nỗi đau của .
Mặc dù , vẫn cố gắng trấn tĩnh cảm xúc, run rẩy hỏi : "Vậy sẽ tích cực chữa trị, tìm cách khiến giống bình thường. Em đừng bỏ rơi , ?"
Ngày hôm đó, hạ níu kéo lâu, nhưng vẫn mảy may lay chuyển.
Cuối cùng, bế đứa bé đến mặt , hỏi: "Vậy còn con bé? Con bé em cũng cần ?"
"Ừ, cần."
"Tôi mang theo con tiện, nuôi nó ."
Bùi Du Xuyên lâu, một lúc , nước mắt:
"Ôn Du, hồi mới quen , em rõ ràng bận tâm việc khiếm thính. Nếu chấp nhận , tại còn lừa dối ?"
"Đùa giỡn với vui lắm ?"
Cuộc chia tay của chúng diễn khó khăn, nhưng cuối cùng đạt mục đích.
Bùi Du Xuyên mang con gái trở về nhà họ Bùi, còn chuyển đến một thành phố mới.
Sau còn liên lạc với nữa, cũng từng gặp con gái.
Khi kể chuyện với Cố Nghiên, cố tình giấu tên, chỉ qua loa về diễn biến.
Sau khi sốc, cô truy vấn thêm, chỉ ôm lấy :
"Du Du, tớ tin rằng bất cứ quyết định nào đưa đều lý do của nó."
"Chúng đừng nghĩ đến những chuyện khó chịu đây nữa. Đã sinh con thì , chỉ cần còn độc là thể theo đuổi tình yêu."
"Không tất cả hào môn đều cổ hủ như , bố tớ cởi mở, cứ yên tâm."
Tôi nhỏ giọng với cô : " thật luôn mơ thấy yêu cũ..."
"Vậy thì càng nên xem mắt với em trai tớ. Cậu và yêu cũ thể tái hợp , chi bằng lợi dụng em trai tớ để vượt qua đoạn tình cảm ."