Nộ ý trong lòng Tiêu Tử Uyên dâng lên, lập tức tiến lên giữ chặt cổ tay Thượng Quan Tuế.
Chàng trầm giọng : “Công chúa, đây nơi nên đến, chúng mau thôi.”
Thượng Quan Tuế kiên định lắc đầu.
“Không , .”
{Hì hì, còn từng thấy thanh lâu thời cổ đại trông như thế nào, sắp cập kê , một chút thì chứ?}
Tiêu Tử Uyên tiếng lòng, càng tức đến chịu nổi.
{Thứ làm thể tùy tiện chứ?}
{Nếu, nếu thấy thứ sạch sẽ thì làm đây?}
Ngay lúc , hai vô tình lạc hậu viện cũng nhanh phát hiện.
Một lão tú bà búi tóc cao, cài hoa lớn, mặt thoa phấn má hồng rực đến bên cạnh hai .
Bà đánh giá hai từ xuống một lượt, trong lòng tràn đầy nghi hoặc.
“Hai các ngươi, từ đến? Đến chỗ chúng làm gì?”
{Nhìn thế nào cũng giống khách đến tìm vui mua tiếng.}
{Nhất là thiếu niên lang , tuy rằng trông tuấn tú, nhưng sắc mặt tối sầm đáng sợ, trông như g.i.ế.c .}
Trước khi Tiêu Tử Uyên mở miệng, Thượng Quan Tuế lập tức kéo tay áo , khẽ lắc lắc, chớp chớp mắt .
{A, cầu xin cầu xin~}
Đêm hè ánh trăng mờ ảo, đèn hoa các gác lầu đặc biệt sáng tỏ.
Tiêu Tử Uyên thấy ánh sáng lưu chuyển trong mắt nàng, lửa giận trong lòng khỏi tiêu tan một nửa.
{Thôi thôi , Tuế Tuế cũng chỉ là tò mò mà thôi.}
Có ở đây, e rằng cũng sẽ chẳng ai dám làm gì Tuế Tuế.
Tiêu Tử Uyên trực tiếp ném cho lão bảo một nén vàng.
“Dẫn chúng đến nhã gian.”
Lão bảo cân lượng thỏi vàng nặng trịch trong tay.
Lập tức đến híp cả mắt.
Mặc kệ hai họ làm gì, tiền là ông chủ.
Chắc là đôi tiểu phu thê nhà giàu nào đó đến tìm chút niềm vui.
Lão bảo lập tức dẫn hai một sương phòng nhã xá.
Thượng Quan Tuế bước phòng, quanh.
Nàng phát hiện ngoại trừ việc trang trí phần lòe loẹt, cũng gì đặc biệt.
Bỗng nhiên, nàng thấy tiếng tơ trúc tiêu quản vọng lên từ lầu.
Nàng lập tức đến bên cửa sổ, đẩy cửa thì thấy một nữ tử đang ôm tỳ bà ca hát.
Tiêu Tử Uyên cũng bước đến, sát bên cạnh nàng.
Căn phòng nhã xá vốn lớn, cửa sổ càng nhỏ đến đáng thương.
Thượng Quan Tuế chống cằm, lắng nữ tử ở đại sảnh hát khúc dân ca Giang Nam.
Thượng Quan Tuế hiểu nàng hát gì.
Chỉ cảm thấy giọng ca của nàng uyển chuyển du dương, vô cùng êm tai.
Tiêu Tử Uyên phía nàng nghĩ như …
Vì mẫu là phương Nam, nên thể hiểu tất cả.
Rèm đỏ lật lờ, xiêm y nửa mở…
Huyết dịch trong cơ thể Tiêu Tử Uyên ngừng cuồn cuộn trào dâng, sôi sục mãnh liệt.
Nắm đ.ấ.m tay đặt đùi kìm mà siết chặt.
Trong đầu chợt dâng hiện vô vàn suy nghĩ.
Hắn thật vẫn luôn thể rõ tình cảm của dành cho Tuế Tuế.
Tuế Tuế là nữ tử ôn nhu nhất, thuần khiết nhất thế gian .
Hắn sẽ nâng niu nàng trong lòng bàn tay mà che chở.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/bao-quan-sau-khi-nghe-thay-tieng-long-tieu-cong-chua-nhat-thoi-hoang-loan/chuong-221-lap-tuc-hat-tay-tieu-tu-uyen-dang-nam-lay-nang-ra.html.]
Nàng là viên ngọc quý sáng giá nhất.
Không thể, thể làm những chuyện như …
càng lớn, càng nhiều, cảm giác dần dần đổi.
Hắn sẽ thể kìm chế mà ôm nàng lòng, khảm nàng thể, trở thành một phần của .
Tiêu Tử Uyên cụp hàng mi dài, in một vòng bóng râm mắt.
Những cảm xúc u ám, khó coi, thể để khác …
Những sự giằng co ngừng, dai dẳng giường…
Bên tai những âm thanh mị hoặc vẫn ngừng vang lên, đầu óc Tiêu Tử Uyên rối như tơ vò.
Bỗng nhiên, một bàn tay nhỏ bé lạnh lẽo vuốt lên trán .
“Tiêu Tử Uyên, bệnh ? Sao đổ nhiều mồ hôi lạnh thế ?”
[Chẳng chỉ một khúc ca thôi ? Sao thành thế ?]
Giọng nhẹ mềm mại vang lên bên tai, Tiêu Tử Uyên chấn động trong lòng, mắt đột nhiên mở to.
Những suy nghĩ hỗn độn trong đầu cũng tan biến sạch sẽ trong nháy mắt.
Hắn khuôn mặt xinh như ngọc mặt, nuốt nước bọt.
“Ta , .”
Thượng Quan Tuế ghé sát tai , khẽ nhỏ: “Ta thấy nàng hát lắm, chỉ là hiểu đang hát gì?”
Tiêu Tử Uyên “Ừm” một tiếng, “Ta cũng hiểu.”
Thượng Quan Tuế cũng nghi ngờ gì, ánh mắt tập trung sân khấu mặt.
Hai cùng nữ tử đánh tỳ bà ca hát.
Đột nhiên, khi nữ tử đang hát, một nam tử cẩm y bất ngờ tiến tới ôm lấy nàng, cúi đầu hôn tới tấp.
Hôn hít đủ, còn định cởi xiêm y.
Thượng Quan Tuế thấy cảnh tượng , đầu óc “Ầm” một tiếng trống rỗng.
Tiêu Tử Uyên thầm mắng , lập tức tiến lên, một bàn tay nhanh chóng ấn gáy nàng, xoay cả nàng .
Động tác của quá nhanh, gần như chỉ trong một thoáng, Thượng Quan Tuế nhào thẳng lòng .
Mùi hương lạnh lẽo từ Tiêu Tử Uyên nhanh chóng bao trùm lấy nàng.
Trái tim Thượng Quan Tuế kìm mà đập thình thịch liên hồi.
Hai tuy lớn lên cùng từ nhỏ, nhưng bao giờ kề cận đến .
Hắn khẽ cúi đầu, trán gần như áp sát trán nàng.
Đây là đầu tiên bọn họ gần đến thế, nàng chỉ cần ngẩng đầu, môi thể chạm cằm .
Thượng Quan Tuế đơ dám động đậy, cảm giác cả thở của bao bọc, mỗi giác quan cơ thể đều phóng đại, ngón tay còn đang giữ gáy nàng.
Lòng ngón tay ấm áp chạm làn da mịn màng gáy, như điện chạy qua, da đầu nàng tê dại một trận.
Thượng Quan Tuế theo bản năng đưa tay nắm chặt vạt áo , hàng mi ngừng run rẩy.
Nàng khẽ gọi bên tai .
“Tiêu… Tử Uyên…”
Huyết khí Tiêu Tử Uyên cuồn cuộn dâng lên, thật sự cảm thấy sắp chịu nổi .
Hắn nên đồng ý để Tuế Tuế đến nơi .
Tiêu Tử Uyên mím môi, trực tiếp kéo tay Thượng Quan Tuế đến bên cửa sổ khác.
Nơi họ đang ở là lầu hai.
Hắn một cước đẩy tung cửa sổ.
Tiêu Tử Uyên ôm lấy eo Thượng Quan Tuế, nhẹ nhàng nhón chân, trực tiếp nhảy ngoài.
Khuôn mặt nhỏ của Thượng Quan Tuế đỏ bừng, Tiêu Tử Uyên nửa ôm nửa kéo mà trở đại lộ.
Chưa kịp hồn, bên tai nàng đột nhiên vang lên một giọng quen thuộc trầm .
Thượng Quan Tuế ngẩng đầu , đối diện với một đôi mắt vô cùng ôn nhu.
Thật bất ngờ, đó là Thượng Quan Hoài và Hạc Bích Tiêu mà nàng hai năm gặp.
[Trời ơi! Sao gặp Tam ca lúc chứ!]
Nói thì chậm nhưng xảy nhanh, Thượng Quan Tuế lập tức hất tay Tiêu Tử Uyên .