An bước phòng xử án, lòng cô trống rỗng một cách lạ thường. Cảm giác căng thẳng qua , đó là sự mệt mỏi và một nỗi chờ đợi thầm lặng. Cô xuống ghế của , cạnh Mai, đang run rẩy vì lo lắng. Ánh mắt Mai đầy vẻ cầu xin, An như thể cô là vị cứu tinh cuối cùng. An đáp . Cô thẳng về phía thẩm phán, chờ đợi.
Việt cũng trở hàng ghế khán giả, ánh mắt vẫn hướng về phía Mai, nhưng An cảm nhận một sự lo lắng khác trong ánh đó, một sự lo lắng chỉ dành cho Mai mà còn cho chính bản . An , Việt đang cố gắng vị cô, cố gắng xem liệu cô điều gì . cô quá giỏi trong việc che giấu cảm xúc của . Cô là một luật sư, và cô cách giữ một khuôn mặt sắt đá khi cần thiết.
Thẩm phán bắt đầu phán quyết. Giọng ông trang nghiêm và rõ ràng, từng lời từng chữ như khắc sâu tâm trí An. Ông tóm tắt quá trình tố tụng, những bằng chứng đưa , những lập luận của cả hai bên. An từng lời, cảm thấy như đang xem một bộ phim mà cô là đạo diễn kiêm diễn viên chính, nhưng quyền đổi kịch bản.
“Căn cứ các bằng chứng trình bày, bao gồm báo cáo y tế, lời khai nhân chứng, và đặc biệt là báo cáo thẩm định tâm lý của Bác sĩ Nguyễn Việt…” Thẩm phán dừng một chút, ánh mắt lướt qua Việt đang ở hàng ghế . Việt khẽ gật đầu. An cảm thấy một nỗi chua xót dâng trào. Chính nhờ công sức của , phản bội cô, mà Mai sắp giải thoát.
“…Tòa án nhận thấy rằng cô Nguyễn Mai chịu đựng bạo hành thể chất và tinh thần nghiêm trọng từ chồng cũ, gây những tổn thương sâu sắc về tâm lý. Vì lợi ích nhất của trẻ nhỏ, và để đảm bảo môi trường sống an , định cho con, Tòa án quyết định…”
Cả phòng xử án nín thở. An cảm thấy nhịp tim đập nhanh hơn một chút. Cô kết quả sẽ như thế nào, nhưng vẫn một sự hồi hộp thể tránh khỏi.
“…Cho phép cô Nguyễn Mai ly hôn với ông Trần Văn Hùng. Và quyền nuôi dưỡng con chung, cháu Trần Thanh Tùng, sẽ thuộc về cô Nguyễn Mai.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/bang-chung-cuoi-cung-la-chong-co-ay/chuong-8.html.]
Một tiếng thở phào nhẹ nhõm vang lên từ phía Mai. Cô bật nức nở, những giọt nước mắt hạnh phúc và nhẹ nhõm lăn dài má. Cô sang ôm chầm lấy An. “Chị An! Em cảm ơn chị! Em cảm ơn chị nhiều!” Mai , giọng cô nghẹn ngào trong nước mắt. An khẽ vỗ vai Mai, một cách máy móc. Cô mỉm nhẹ, một nụ hề chạm đến mắt. Cô cảm thấy vui mừng, cảm thấy chiến thắng. Chỉ sự trống rỗng.
Phòng xử án dần trở nên ồn ào hơn. Người của Mai chạy đến chúc mừng cô . Mai về phía Việt, và An bắt gặp khoảnh khắc đó. Việt mỉm với Mai, một nụ đầy dịu dàng và ấm áp, một nụ mà An từng nghĩ chỉ dành cho riêng cô. Anh gật đầu, như một lời chúc mừng thầm lặng. Mai đáp bằng một cái ơn, một cái đầy tình cảm. An cảm thấy như một lưỡi d.a.o sắc bén đ.â.m thẳng tim cô. Chiến thắng của Mai, sự tự do của Mai, đánh đổi bằng sự đổ vỡ của cuộc hôn nhân của An.
An dậy, thu dọn tài liệu của . Cô những lời chúc mừng từ các luật sư đồng nghiệp, từ thư ký tòa án. “Luật sư An giỏi quá! Lại thắng kiện một vụ khó nữa !” “Luật sư An đúng là nữ thần công lý!” Những lời khen đó mang cho cô một chút niềm vui nào. Cô cảm thấy chúng thật giả dối, thật vô nghĩa. Cô thắng kiện, nhưng cô mất tất cả.
An nán thêm một giây nào trong căn phòng . Cô chào hỏi qua loa những xung quanh, nhanh chóng bước khỏi phòng xử án. Mai gọi theo cô: “Chị An! Chị ? Hay chúng ăn mừng một bữa nhé?” An , Mai. “Không cần , chị Mai. Tôi còn việc khác. Chị cứ tận hưởng niềm vui của chị .” Giọng An lạnh lùng, xa cách. Mai vẻ ngạc nhiên thái độ của An, nhưng thêm gì. An , Mai hiểu. Cô hiểu rằng mối quan hệ giữa họ còn như nữa.
An thẳng khỏi tòa án, bước con đường đông đúc mà đang . Nắng tháng năm chói chang, nhưng An cảm thấy lạnh buốt đến tận xương tủy. Cô chiến thắng. Cô thực hiện đúng lời hứa của , bảo vệ Mai đến cùng. Công lý thực thi cho Mai. còn cô? Ai sẽ thực thi công lý cho cô? Ai sẽ bảo vệ trái tim tan nát của cô?
Cô nhớ những lời Việt trong báo cáo tâm lý, về việc Mai cần chữa lành, cần ở trong một môi trường an . Và An tự hỏi, còn cô thì ? Cô cũng cần chữa lành, cần ở trong một môi trường an , sự lừa dối. An bước , nước mắt bắt đầu tuôn rơi. Chúng là nước mắt của sự yếu đuối, mà là nước mắt của nỗi đau, của sự thất vọng, và của một quyết định định hình rõ ràng trong tâm trí cô.
Cô về nhà, ngôi nhà mà cô từng coi là tổ ấm, giờ đây giống như một cái lồng giam, nơi cô mắc kẹt với những lời dối và sự phản bội. Cô mở cửa, căn nhà im lặng đến đáng sợ. Việt vẫn về. Có lẽ đang ở bên Mai, ăn mừng chiến thắng, ăn mừng tình yêu lén lút của họ. An cảm thấy một cơn giận dữ trào lên. Cô sẽ để trốn tránh. Cô sẽ đối mặt với , với tất cả những sự thật mà cô thu thập . An bước phòng làm việc, nơi chiếc máy tính vẫn còn bật, nơi những bằng chứng về sự phản bội của Việt vẫn còn đó, chờ đợi phơi bày. Cô xuống bàn, hít một thật sâu. Cô , đến lúc. Đã đến lúc cô . Không là một bản bào chữa, mà là một bản án. Bản án cho cuộc hôn nhân của cô. An mở một tập tài liệu mới máy tính, gõ những dòng chữ đầu tiên, những dòng chữ định hình trong tâm trí cô từ lâu. Cô gõ từng chữ một, chậm rãi, nhưng kiên quyết. Cô , đây là khoảnh khắc cô sẽ tự giải thoát cho chính . Và ai thể ngăn cản cô.