Hoắc Vũ Thành dám khẳng định đó là Ôn Dĩ Đồng , nhưng hiểu , khi nghĩ đến dáng vẻ cô đùi hôm đó, cùng với biểu hiện của cô mấy ngày gần đây, vô thức nhíu mày lấy điện thoại gửi tin nhắn cho Trần Vũ.
【Điều tra xem Ôn Dĩ Đồng đến khách sạn Cẩm Giang .】
Ôn Dĩ Đồng chạy khỏi thang máy trong trạng thái hoảng loạn, về , nơi gần cô nhất là lối thoát hiểm, nên cô hề suy nghĩ mà mở cửa bước .
cô quên mất là đang ở tầng một, ngoài việc lên thì còn con đường nào khác.
Cô vài bậc thang thì thấy tiếng bước chân dồn dập từ phía xuống.
Cô ngẩng đầu lên, thấy vài đàn ông ăn mặc giống đàn ông trong thang máy nãy.
Đầu cô ong lên nổ tung, lúc Ôn Dĩ Đồng mới nhận tự chui lưới.
Cô vội vàng , nhưng phía cũng , chính là đàn ông cầm khăn lúc nãy, lúc ánh mắt cô đầy vẻ hung dữ.
Ôn Dĩ Đồng mềm nhũn chân, trực tiếp ngã cầu thang.
“Các , xin các , các bao nhiêu tiền cũng thể cho…”
Mấy đàn ông cô , vội vàng dùng khăn bịt miệng cô , kéo cô dậy lên lầu.
Ôn Dĩ Đồng liên tục ư ử trong miệng, nước mắt cũng lời mà chực trào trong hốc mắt.
Ngay cả khi chuốc thuốc mê, cô cũng đủ sức để thoát khỏi những đàn ông , huống hồ bây giờ cô vô lực.
Dù ý thức còn tỉnh táo, nhưng cô thể nhấc nổi một chút sức lực nào, chỉ thể trơ mắt những đàn ông kéo phòng khách sạn.
“Cô đừng giãy giụa nữa, chúng sẽ làm gì cô , chỉ là chụp vài tấm ảnh thôi.”
Người đàn ông đẩy cô trong phòng.
Lúc , trong đầu Ôn Dĩ Đồng là hai chữ “ảnh chụp”.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/ban-trai-phan-boi-co-on-tro-ve-doc-than-on-di-dong-giang-du-hanh-hoac-vu-thanh/chuong-41-muon-choi-kieu-gi-cung-duoc.html.]
Ảnh chụp, ảnh gì?
Ôn Dĩ Đồng đẩy mạnh ngã xuống chiếc giường lớn mềm mại, ngay đó tiến lên xé rách quần áo cô.
Cơn lạnh theo cửa sổ tràn làn da trần truồng của cô, khiến cô rùng .
Ôn Dĩ Đồng lập tức nhận những chụp ảnh gì cho cô.
“Ai sai các đến!”
Ôn Dĩ Đồng những là ai tìm đến, nhưng chắc chắn đều vì tiền, cô nép góc giường, tiếp tục bình tĩnh .
“Tôi thể cho tiền, đối phương cho bao nhiêu, thể cho gấp đôi!”
Mấy đàn ông cô, nhún vai, “Cô đừng giãy giụa nữa, vô ích thôi, chi bằng thoải mái một chút để chúng chụp xong .”
Bọn họ cũng là làm theo lệnh, lãng phí thời gian ở đây.
Ôn Dĩ Đồng dồn góc tường, đàn ông càng lúc càng đến gần, ngón tay cô cấu mạnh lòng bàn tay.
Cô cố gắng hết sức để giữ bình tĩnh.
“Các làm việc cho khác, đây là phạm pháp ? Sau chuyện sẽ báo cảnh sát, lúc đó các tuyệt đối thoát , nhưng bây giờ thể chuyển khoản cho các , các nhận tiền , chuyện hôm nay cũng sẽ bao giờ , thế nào?”
Người trong phòng nhướng mày, đang chuẩn thì cửa đột nhiên vang lên.
Chỉ thấy Tô Bối Nhi xách một chiếc túi ni lông màu đen từ bên ngoài bước , mặt nở nụ chế giễu.
“Đừng phí công vô ích nữa, cô thoát .”
Ngay đó, cô ném chiếc túi trong tay xuống đất.
“Nếu chụp ảnh, đương nhiên theo đuổi sự chân thật , khẩu vị của khán giả bây giờ khó tính, , đây là dụng cụ cho các , chơi kiểu gì cũng , mà dùng bao đấy!”