Khi Ôn Dĩ Đồng tỉnh nữa, cô nhận đang ghế của một chiếc xe.
Hai tay cô trói , miệng cũng dán băng keo kín.
Lúc , đầu cô đau như búa bổ, cơn đau ở gáy nhắc nhở cô về biến cố xảy .
“Thức nhanh thật đấy.”
Một giọng quen thuộc từ ghế lái vang lên.
Ngô Cẩm đầu Ôn Dĩ Đồng còn ghế , cô mặc một bộ váy đen, tạo nên sự tương phản rõ rệt với váy cưới của Ôn Dĩ Đồng.
Ngô Cẩm lái xe nhếch mép một cách tà ác, gương mặt méo mó hiện rõ niềm hả hê trả thù:
“Không ngờ chứ, chị gái mến, ngày vui của chị sẽ trở thành ngày c.h.ế.t của chị.”
Ôn Dĩ Đồng cô bằng ánh mắt giận dữ, cố gắng nhưng chỉ phát những tiếng mơ hồ.
“Đừng vội, vở kịch mới chỉ bắt đầu thôi.”
Ngô Cẩm dừng một chút tiếp tục:
“Chị vì làm thế ? Bởi vì Hách Vũ Thành nếm trải nỗi đau mất yêu, hối hận cả đời.”
Cô thể Hách Vũ Thành, thì cũng cho Ôn Dĩ Đồng hạnh phúc kết hôn với .
Miễn là Ôn Dĩ Đồng chết, cô tin chắc Hách Vũ Thành sẽ bao giờ sống trong cảnh góa vợ vì cô .
Nói xong, cô lái xe, rõ định đưa Ôn Dĩ Đồng đến .
Trong lúc xe rung lắc, Ôn Dĩ Đồng cảm thấy chóng mặt, kịp nhận đang ở thì tiếp tục ngất .
…
Hách Vũ Thành lao đến dinh thự tổ chức đám cưới với tốc độ nhanh nhất, lòng bất an càng lúc càng lớn khi gần đến nơi.
Theo kế hoạch ban đầu, đáng lẽ trở về từ một giờ , nhưng cửa hàng trang sức tìm thấy nhẫn của , còn rằng nhẫn lấy từ .
Sau nhiều rắc rối, cuối cùng mới lấy nhẫn.
Anh nắm hộp nhẫn bước phòng nghỉ, nhưng phát hiện bên trong trống , chỉ khăn voan cưới của Ôn Dĩ Đồng lẻ loi rơi ghế trang điểm.
“Đồng Đồng!”
Anh gọi tên cô với giọng nghiêm trọng, nhưng chỉ nhận âm vang trống rỗng.
Trần Vũ tiếng gọi chạy đến, thấy phòng trống , mặt tái mét:
“Hách tổng, cô Ôn… nửa giờ cùng một bảo vệ, đến giờ vẫn về.”
“Bảo vệ?”
Hách Vũ Thành tim thắt , “Tôi nhờ trông cô mà?”
Trần Vũ sững , cơ thể cũng run lên:
“Bảo vệ đó mặc đúng đồng phục bảo vệ của dinh thự, tưởng…”
Nói nửa câu ngậm miệng, bởi dù nghĩ thế nào, cô Ôn mất tích, đúng là sơ suất của .
Hách Vũ Thành lập tức rút điện thoại, cố định vị điện thoại của Ôn Dĩ Đồng, nhưng tín hiệu chặn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/ban-trai-phan-boi-co-on-tro-thanh-doc-than-on-di-dong-hach-vu-thanh/chuong-802-bi-bat-coc.html.]
Anh chợt nhớ điều gì, về chiếc Maybach của , quả nhiên tìm thấy một bộ thiết gây nhiễu tín hiệu nhỏ vẫn đang hoạt động gầm xe.
“Đồ c.h.ế.t tiệt!”
Anh đ.ấ.m mạnh tường, Trần Vũ:
“Cô bắt , lập tức tìm!”
Trong lúc hỗn loạn, một bóng bất ngờ xuất hiện ở cửa.
Giang Dự Hành mặc bộ vest nhăn nhúm, vẻ mặt hốc hác, lạc lõng giữa khí vui mừng của đám cưới.
Giang Dự Hành giọng khàn, đôi mắt chăm chú Hách Vũ Thành đầy lo lắng:
“Hách Vũ Thành, thấy .”
Hách Vũ Thành phắt , ánh mắt sắc bén:
“Anh thấy gì?”
Giang Dự Hành hít một sâu:
“Đồng Đồng đưa .”
Anh giờ còn công ty, như một kẻ mất nhà, chẳng còn quyền xuất hiện mặt Ôn Dĩ Đồng.
khi hôm nay cô sắp kết hôn với Hách Vũ Thành, thể kiềm chế đến .
Anh chỉ định từ xa, nhưng thấy Ngô Cẩm và một đàn ông lạ nhét cô chiếc xe SUV màu đen.
Hách Vũ Thành túm lấy cổ áo :
“Giang Dự Hành, nếu dám lừa , sẽ để c.h.ế.t thây!”
Giang Dự Hành sợ hãi sự bạo liệt của , vội :
“Tôi ghi biển xe, và họ ‘Đã sắp xếp xong bởi Mr. Drake’, sẽ đưa cô lên vùng núi.”
Hách Vũ Thành lập tức lệnh truy tìm chiếc xe, mắt vẫn cảnh giác Giang Dự Hành, nhưng buông tay :
“Tại giúp ?”
Giang Dự Hành khổ, chỉnh quần áo:
“Tôi giúp , chỉ cô gặp nguy hiểm.”
Sau tất cả những chuyện xảy , mới nhận yêu Ôn Dĩ Đồng.
Dù lời đó bây giờ chẳng ai tin, nhưng bản rõ.
Trước đây là của , dù Ôn Dĩ Đồng còn liên quan gì đến , cũng cô gặp chuyện .
Hách Vũ Thành Giang Dự Hành một cách sâu sắc, lập tức lên xe lao về hướng vùng núi, nhưng Giang Dự Hành kịp chen ghế phụ khi khóa cửa.
Đôi mắt Giang Dự Hành vô cùng kiên định, đối diện với ánh mắt lạnh lùng của Hách Vũ Thành mà hề lùi bước:
“Tôi quen vùng núi đó hơn , hồi nhỏ thường xuyên đến đó.”
Trên đường , Hách Vũ Thành liên tục cố gắng liên lạc với Ôn Dĩ Đồng, nhưng điện thoại cô vẫn thể kết nối.
Tim như một bàn tay vô hình siết chặt, nỗi sợ hãi và tự trách cứ đan xen .
Nếu hôm nay lời cô, nhờ khác lấy nhẫn, lẽ chuyện xảy thế .