Hôm đó, Trần Vũ mang đến một chiếc hộp tài liệu niêm phong cẩn thận:
“Hách tổng, đây là những di vật còn sót do phu nhân để khi còn sống, theo lệnh của ngài tìm ở tầng sâu nhất kho nhà cũ. Nó luôn bảo quản kín.”
Giọng Trần Vũ mang chút thận trọng.
Mẹ Hách Vũ Thành mất sớm, thứ liên quan đến bà hầu như là điều cấm kỵ trong gia tộc Hách.
Khi trưởng thành, Hách Vũ Thành mới dần dần chuyển một đồ cũ của từ nhà cũ , hiếm khi mở xem.
Anh chiếc hộp cũ, im lặng một lát vẫy tay:
“Đặt xuống .”
Ôn Dĩ Đồng đặt bút vẽ xuống, đến bên cạnh , mắt đầy tò mò:
“Trong hộp là gì ?”
Hách Vũ Thành đưa tay mở hộp cho cô xem.
Bên trong gì đặc biệt, chỉ là vài tấm ảnh cũ, vài cuốn tập thơ, một bộ trang sức phai màu và vài vật vụn khác, đều mang mùi thời gian.
Anh cầm một cuốn album cứng, nhẹ nhàng phủi bụi đó, lật từng trang.
Hầu hết là ảnh đen trắng, ghi hình ảnh lúc còn trẻ.
Ôn Dĩ Đồng yên lặng bên cạnh, cùng bóng dáng xinh ngày xưa.
Lật đến nửa cuối album, xuất hiện vài bức ảnh màu, thời gian vẻ gần hơn.
Có một bức là Hách Vũ Thành mười tuổi, mặc bộ vest nhỏ, nghiêm nghị trong khu vườn biệt thự kiểu Âu, phía là vườn hồng rực rỡ.
Anh dừng ánh mắt lâu bức ảnh, ngón tay lướt nhẹ qua những bông hồng, ánh mắt trở nên xa xăm.
Anh nhẹ giọng, như tự với bản , cũng như với Ôn Dĩ Đồng:
“Bức ảnh chụp ở đây. Mùa hè năm đó, đưa đến đây tránh nắng. Khoảng thời gian là những ký ức… sáng sủa hiếm hoi trong tuổi thơ của .”
Ôn Dĩ Đồng lặng lẽ , cảm nhận trong giọng nỗi nhớ một chút buồn vương theo năm tháng.
Anh tiếp tục, giọng nhẹ:
“Hồi nhỏ, sống lắm ở nhà Hách.”
Ôn Dĩ Đồng bất ngờ, ngờ tự nhiên kể chuyện với cô.
ông Hách yêu thương , sống ?
Hách Vũ Thành thêm, ngẩng đầu thở dài, đổi chủ đề.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/ban-trai-phan-boi-co-on-tro-thanh-doc-than-on-di-dong-hach-vu-thanh/chuong-661-hoa-ra-la-toi.html.]
Anh lục đáy hộp một vật gì đó, đưa cho Ôn Dĩ Đồng.
Cô thấy, thở gián đoạn, ngỡ ngàng:
“Anh… thứ ?”
Cái vật chẳng từng ở cô ?
Cô còn nhớ lâu đây, vật từng xuất hiện trong một buổi đấu giá, nhưng đó chỉ là hàng giả.
Vật thật vẫn luôn ở cô, từng lấy .
Hách Vũ Thành mỉm nhẹ ở khóe môi, giọng bình thản nhưng đầy hiểu :
“Anh đó là hàng giả, nó thật sự vẫn ở chỗ em, đúng ?”
Nghe , Ôn Dĩ Đồng càng kinh ngạc hơn.
“Anh…”
Câu kịp hết, Hách Vũ Thành tiếp tục:
“Khi còn nhỏ, em còn nhớ , em từng cứu một bé ở biển?”
Biển?
Hình ảnh biển hiện trong đầu cô, như chợt nhớ điều gì, mắt đầy kinh ngạc:
“Vậy là chính là bé đó!!”
Cô nhớ hồi đó thật sự gặp một bé ở biển, nhưng trải qua nhiều năm, ký ức mờ dần.
Hách Vũ Thành gật đầu:
“Hồi đó nhận thức rõ, chỉ nhớ em vật .”
Anh thậm chí nhiều năm vẫn tìm kiếm dấu hiệu đặc biệt cô.
Ôn Dĩ Đồng ngờ nhớ chuyện đó rõ ràng đến , khi đó cô chỉ tình cờ cứu bé, nghĩ sẽ báo đáp.
“Em còn nhớ họ thường ‘bạch nguyệt quang’ ?”
Ôn Dĩ Đồng chớp mắt:
“Anh bạch nguyệt quang của … thực là em hồi nhỏ ?”
Nghe vẻ phi lý, nhưng Hách Vũ Thành vẫn gật đầu nghiêm túc:
“Chính là em.”