Hách Vũ Thành dám chắc bóng là Ôn Dĩ Đồng , nhưng hiểu … trong đầu bỗng hiện lên hình ảnh hôm đó — cô đùi , ánh mắt, thở, như một ngọn lửa thiêu đốt.
Cộng thêm những gì xảy mấy ngày gần đây, chân mày vô thức nhíu . Anh lấy điện thoại , nhắn cho Trần Vũ:
【Đi điều tra xem Ôn Dĩ Đồng đến khách sạn Kim Giang .】
Lúc , Ôn Dĩ Đồng khi chạy khỏi thang máy, đầu óc vẫn choáng váng, nên chạy về . Gần nhất với cô là cửa thoát hiểm, cô gần như theo bản năng đẩy cửa chạy trong.
cô quên mất — hiện tại cô đang ở tầng một.
Ngoài lên phía , còn đường thoát.
Cô chỉ mới vài bậc thì thấy tiếng bước chân dồn dập từ vọng xuống.
Ngẩng đầu lên — một nhóm đàn ông ăn mặc giống hệt tên tấn công cô trong thang máy đang bước xuống.
“Chết tiệt…”
Trong đầu cô nổ “ong” một tiếng, lúc mới nhận : tự dồn đường chết.
Cô vội xoay chạy ngược ngoài, nhưng phía cũng bước , chính là tên đàn ông cầm khăn lúc nãy. Ánh mắt lóe lên sự tàn độc lạnh lẽo.
Chân Ôn Dĩ Đồng mềm nhũn, ngã xuống bậc thang.
“Đại ca… cầu xin các … thể đưa tiền… bao nhiêu cũng , sẽ đưa…”
kịp hết câu, một tên nhét khăn miệng cô, những kẻ còn kéo cô lên và lôi về phía cầu thang tầng .
Cô rên rỉ, giãy giụa, nước mắt kìm mà trào nơi khóe mắt.
Lúc còn tỉnh táo cô đủ sức phản kháng, giờ yếu ớt rã rời, càng thể chống những gã đàn ông khỏe mạnh .
Ý thức cô còn tỉnh, nhưng sức lực rút sạch, chỉ thể mở to mắt bọn chúng kéo cô một căn phòng khách sạn.
“Đừng giãy nữa, bọn tao sẽ làm gì , chỉ chụp vài tấm hình thôi mà.”
Tên cầm đầu đẩy cô phòng.
Hai chữ “chụp ảnh” như tiếng sét đánh đầu cô.
Chụp ảnh…? Là chụp ảnh gì?
Ôn Dĩ Đồng đẩy ngã chiếc giường lớn mềm mại.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/ban-trai-phan-boi-co-on-tro-thanh-doc-than-on-di-dong-hach-vu-thanh/chuong-41-muon-choi-the-nao-cung-duoc.html.]
Ngay lập tức, kẻ nhào tới xé rách quần áo cô.
Luồng khí lạnh buốt từ cửa sổ phả , quét qua làn da trần trụi của cô, khiến cô rùng một cái — một cảm giác lạnh thấu xương len tận đáy tim.
Cô hiểu ngay.
Bọn chúng chụp những tấm ảnh làm nhục cô.
“Ai… là … thuê các làm chuyện ?!”
Giọng cô khàn đặc nhưng vẫn cố giữ bình tĩnh.
Những tên rõ ràng chỉ là kẻ làm thuê, mục đích là vì tiền.
“Tôi thể trả tiền — gấp đôi trả cho các !”
Một gã đàn ông nhún vai, giọng lạnh nhạt, “Thôi đừng giãy nữa. Vô ích thôi. Cô ngoan ngoãn, bọn chụp xong là .”
Chúng chỉ thành nhiệm vụ nhanh gọn, dây dưa.
Ôn Dĩ Đồng dồn sát góc giường, những gã đàn ông áp sát càng lúc càng gần.
Ngón tay cô bấu chặt lòng bàn tay, gần như bật máu.
Cô bắt buộc giữ tỉnh táo — chỉ cần mất bình tĩnh, cô sẽ mất tất cả.
“Các hành vi là phạm pháp ? Nếu các làm, sẽ báo cảnh sát — chắc chắn các chạy thoát! nếu bây giờ chuyển tiền, các thể rời , sẽ coi như chuyện gì xảy .”
Một tên nhướng mày, định mở miệng thì…
“Cộc cộc cộc.” — Tiếng gõ cửa vang lên.
Cửa phòng bật mở.
Tô Bối Nhĩ bước với một túi nilon màu đen, mặt treo nụ chế giễu, cay độc.
“Đừng phí sức nữa, cô trốn .”
Cô ném túi nilon xuống sàn, phát một tiếng “bịch” trầm đục.
“Đã chụp thì thật một chút. Bây giờ khán giả kén chọn lắm…”
“Đây là đạo cụ, chơi thế nào thì cứ chơi.”
“À… còn nữa — dùng bao.”