Người phụ nữ đó — quả thực đang chứng minh với rằng cô đủ năng lực để nhóm dự án, chứ dùng sắc để đường tắt.
Sau khi Hạ Thành giới thiệu xong hết tất cả , ánh mắt của Hách Vũ Thành cũng dần trở nên sâu thẳm hơn, nhưng một lời.
Sáng hôm , trời trong nắng ấm.
Ôn Dĩ Đồng tỉnh dậy từ chiếc giường cứng trong phòng làm việc thì nhận tin nhắn từ viện nghiên cứu — lịch làm việc mới.
Cô nhanh chóng rửa mặt, đồ, liếc bộ áo hai dây và quần short mà tối qua ép mặc, quyết định giặt sạch đem trả cho Phó Tuyên.
Tại viện nghiên cứu, Trần Vũ — trợ lý của Hách Vũ Thành — chờ sẵn cô ở cửa thang máy.
Thấy cô bước , lập tức tiến :
“Chào cô Ôn, là trợ lý Trần, cô thể gọi là Tiểu Trần.
Là thế , vì dự án chỉ còn 5 ngày nữa sẽ chính thức khởi động, nên các thành viên chia nhóm để sớm làm quen, phối hợp ăn ý hơn.
Ở bên Hách Tổng đang một vị trí — phụ trách sắp xếp, phân loại và gửi các tài liệu dự án.
Tôi nghĩ cô sẽ thích hợp.”
“Sắp xếp tài liệu?” – Ôn Dĩ Đồng nhíu mày.
Loại công việc … chẳng thường do thư ký hoặc trợ lý làm ? Sao gọi cô — một nhà nghiên cứu — tới làm?
Sau vài giây cân nhắc, cô vẫn hỏi :
“Xin , ngoài việc sắp xếp tài liệu… còn cần làm gì khác ?”
Trần Vũ mỉm , giọng đầy thiện ý:
“Có chứ, còn cần theo sát Hách Tổng để hỗ trợ những việc yêu cầu.”
Theo sát Hách Vũ Thành…?
Chỉ cần nghĩ đến cảnh tối qua hiểu lầm, tim cô bắt đầu khó chịu.
Nếu nhận công việc , chắc chắn tần suất tiếp xúc với sẽ tăng lên, và ai sẽ nghĩ cô đang “ ý đồ” gì nữa?
Chỉ chần chừ một chút, cô lắc đầu:
“Xin , nghĩ phù hợp với công việc . Tôi làm việc cùng nhóm nghiên cứu khác thì sẽ hơn.”
Trần Vũ thoáng ngạc nhiên.
Ở viện nghiên cứu , vị trí bên cạnh Hách tổng là điều bao mơ cũng — nhẹ nhàng, dễ thể hiện năng lực, còn cơ hội ông lớn để mắt tới.
Vậy mà cô… từ chối?
“Ôn tiểu thư, thực sự thấy cô thích hợp. Hay là thử vài ngày , nếu quen thì đổi?”
Ôn Dĩ Đồng vẫn chỉ nhẹ nhàng mỉm , lắc đầu:
“Không cần , hãy để vị trí cho phù hợp hơn .”
Nói , cô dứt khoát xoay rời , để Trần Vũ đó đầy kinh ngạc.
Cũng đúng lúc , một bóng dáng cao lớn từ hành lang bước tới — giọng trầm thấp vang lên:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/ban-trai-phan-boi-co-on-tro-thanh-doc-than-on-di-dong-hach-vu-thanh/chuong-26-chan-xe.html.]
“Công việc sắp xếp thế nào ?”
Trần Vũ giật , lập tức cúi đầu:
“Hách tổng, Ôn tiểu thư… từ chối ở cùng nhóm với chúng .”
Anh gần như chuẩn sẵn tâm lý mắng, nhưng ngoài dự đoán, Hách Vũ Thành khẽ bật .
“Cô … cũng coi như thông minh.”
Trần Vũ ngẩng đầu đầy khó hiểu — thông minh ở ?
“Vậy… Hách Tổng, …”
“Chuyện khỏi lo.”
Hách Vũ Thành xong liền rảo bước rời . Trần Vũ vẫn còn ngơ ngác, nhưng lệnh , cũng dám hỏi thêm.
Cả một ngày hôm đó, Ôn Dĩ Đồng đều cùng các đồng nghiệp khác tập trung xử lý công việc của dự án.
Thời gian gấp rút, việc nhiều đến mức cả thời gian nghỉ trưa.
Dự án càng đến gần, nhịp độ càng nhanh.
“Tiểu Đồng, đây là tài liệu tổng hợp hôm nay, là… em giao cho Hách Tổng ?”
Vì Hách Vũ Thành là nắm quyền cao nhất trong dự án, tất cả tài liệu của các nhóm đều chuyển cho xem xét, phê duyệt.
Vấn đề là — gương mặt trai nhưng lạnh như băng của khiến cả nhóm… chẳng ai dám tới gần.
Cuối cùng, ánh mắt tất cả đều đổ dồn về phía Ôn Dĩ Đồng.
Cô suy nghĩ vài giây. Mọi đều bận, cô cũng tiện từ chối.
Ôm tài liệu, cô bước nhanh về phía phòng làm việc của , nhưng rời mấy phút .
“Anh ?”
“Hách Tổng chắc giờ đang xuống hầm gửi xe. Nếu cô nhanh thì thể đuổi kịp!”
Nếu hôm nay tài liệu kiểm duyệt, tiến độ ngày mai chắc chắn sẽ trì hoãn.
Ôn Dĩ Đồng cắn môi, xoay chạy vội về phía thang máy.
Khi xuống tới tầng trệt, cô ngay cổng chính của viện nghiên cứu.
Tất cả các xe đều qua đây.
Chỉ chờ vài phút, chiếc Bentley đen quen thuộc của Hách Vũ Thành từ hầm xe chạy .
Ôn Dĩ Đồng lập tức giơ tay vẫy liên tục, hiệu dừng xe.
chiếc xe sang hề giảm tốc độ.
Không !
Nếu rời khỏi đây mà xem tài liệu, những ảnh hưởng tiến độ, còn dễ khiến hiểu lầm …
Trong tích tắc, cô hít sâu một , nghiến răng — lao lên phía , chắn ngay giữa đường!