Lộ Ngôn Xuyên nheo mắt .
“Tiểu Ngư, Ngôn Xuyên, ăn cơm thôi!” Giọng Mẹ Lộ vang lên, cắt ngang lời Lộ Ngôn Xuyên định .
Tôi cũng bận tâm, nhanh nhẹn đáp lời: “Dạ, con tới ngay.”
Trên bàn ăn, Mẹ Lộ ngừng gắp thức ăn cho : “Tiểu Ngư, con ăn nhiều . Con xem con kìa, mang thai hơn sáu tháng mà vẫn gầy thế , Ngôn Xuyên chăm sóc con kiểu gì nữa. Thế nhé, ngày mai sẽ xử lý hết chuyện nhà cửa, thứ Hai tuần sẽ qua đây chăm sóc con. Ngôn Xuyên bận công việc, chăm , bụng con lớn thế mà vẫn làm, thực sự yên tâm.”
Tôi chợt ngước lên Lộ Ngôn Xuyên.
Lộ Ngôn Xuyên trầm ngâm một lát, đáp: “Con thì ý kiến, nhưng ba ý kiến gì ?”
Bố Lộ liếc Lộ Ngôn Xuyên, , sang với Mẹ Lộ: “Bà chăm sóc ai bao giờ, sợ bà còn tự lo cho , là thuê một bảo mẫu ?”
Mẹ Lộ hừ lạnh: “Con dâu của , đương nhiên tự chăm sóc, giao cho bảo mẫu mà yên tâm ? Tuy nhiên, bảo mẫu vẫn thuê. Tạm thời thuê một lo việc nấu nướng, giặt giũ. Đợi Tiểu Ngư sinh xong, chúng thuê thêm một cô ở cữ để giúp trông nom em bé.”
Bố Lộ suy nghĩ một lát: “Vậy cũng , nhưng bà làm mệt đấy.”
Thấy tình hình , vội : “Ba, , thật cần ạ. Con tự lo cho , còn lâu mới đến ngày sinh mà.”
Mẹ Lộ vỗ tay : “Tiểu Ngư, là từng trải . Trước đây vì nên để con chịu thiệt thòi. Giờ , nhất định chăm sóc con thật . Đợi già , còn mong con chăm sóc cơ đấy.”
Khi đến nước , chỉ thể chấp nhận. Sự nhiệt tình và quan tâm của Mẹ Lộ khiến , bao năm, một nữa cảm nhận sự ấm áp từ tình mẫu tử.
Một lát , Mẹ Lộ : “Tiểu Ngư, con xem khi nào bố con rảnh? Chúng qua thăm hỏi một chút.”
Tôi khựng , nắm chặt đôi đũa trong tay. Mãi lâu mới : “Mẹ, bố con mất sớm mấy năm . Mẹ con bệnh, tiện gặp , nên con mới…”
Vẻ mặt Mẹ Lộ sững , bà Bố Lộ.
Sau đó, Bố Lộ lên tiếng: “Tiểu Ngư, chiều nay con đưa chúng thăm con nhé.”
Tôi mím môi, cúi đầu những hạt gạo trong bát, mở lời thế nào.
“ y da, ông Lộ , chiều nay chúng còn việc mà, ông quên ? Để hôm khác . Chiều nay để Ngôn Xuyên cùng Tiểu Ngư , qua thăm hỏi vợ, mang theo nhiều đồ lễ vật cho phép. Khi nào gia khỏe hơn, chúng sẽ đến .” Mẹ Lộ nhanh chóng đỡ lời.
Lòng nhẹ nhõm, vội : “Dạ, như cũng ạ. Tình trạng con bây giờ lắm, đợi bà khỏe hơn…”
Mẹ Lộ càng hiền hậu: “Được , cứ quyết định thế nhé. Ngôn Xuyên, chiều nay con cùng Tiểu Ngư thăm vợ, xem bà cần gì . Con xem con kìa, chuyện lớn như thế mà cũng . là làm chồng kiểu gì nữa.”
“Mẹ, là con sợ Ngôn Xuyên phân tâm, nên với ạ.”
“Được , con thương nó, nó nữa.”
Ăn cơm xong, Bố Lộ và Mẹ Lộ rời . Lộ Ngôn Xuyên ghế sofa, mặt nặng trịch lời nào.
Sáng dậy sớm, thấy mệt mỏi nên định phòng nghỉ một lát.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/ban-trai-cu-muon-do-vo-cho-toi/chuong-7.html.]
“Mẹ em bệnh với ? Cả chuyện của bố em nữa.” Lộ Ngôn Xuyên chằm chằm , vẻ mặt vui.
Tôi thở dài: “Anh cũng hỏi. Mẹ mới bệnh hôm nay.”
Sắc mặt Lộ Ngôn Xuyên dịu vài phần: “Em mau ngủ một lát , chiều nay chúng cùng thăm bà.”
“Vâng.”
Trên đường đến viện điều dưỡng, Lộ Ngôn Xuyên định rẽ mua thực phẩm chức năng thì ngăn .
Lộ Ngôn Xuyên cau mày: “Tôi mua cho vợ, em quyền gì mà từ chối?”
Tôi dở dở : “Mẹ dùng .”
Lộ Ngôn Xuyên nghiêm túc: “Mẹ chúng bệnh gì?”
Nghĩ đến việc lát nữa đến viện điều dưỡng thì Lộ Ngôn Xuyên cũng sẽ , dứt khoát hết sự thật.
Lộ Ngôn Xuyên xong, trầm mặc lâu.
“Anh đừng lo lắng, bệnh di truyền, sẽ mắc, con cũng .” Tôi an ủi .
Lộ Ngôn Xuyên im lặng thêm bốn năm phút, chầm chậm mở lời: “Giang Ngư, kể về những năm qua của em .”
Tôi khựng , kéo một nụ : “Có gì mà kể chứ? Chẳng qua là khi nghiệp thì làm kiếm sống thôi.”
“Thế còn bố em?”
“À, gì đáng nhắc đến. Chuyện mười năm . Sau khi bố xảy chuyện, lâu đó phát điên. Tôi từng đưa bà bệnh viện tâm thần, nhưng bà sống ở đó tệ. Sau khi tình trạng của bà định, theo lời khuyên của bác sĩ, tìm một viện điều dưỡng và gửi bà đó.”
“Hồi đó em chia tay , là vì chuyện ?”
“Không .” Tôi đáp nhanh.
, đề nghị hẹn hò là . Và lời chia tay, cũng là .
Năm thứ ba đại học, bố đầu tư thất bại, chuỗi vốn sắp đứt gãy, công ty bờ vực phá sản. Ông khắp nơi vay mượn. chẳng mấy sẵn lòng giúp.
Vài đồng ý, nhưng tin tưởng bố , yêu cầu bố đưa cùng để ký giấy tờ.
Mẹ cho , bố ôm mặt : “Nếu chuỗi vốn đứt gãy, ba thực sự chỉ còn đường c.h.ế.t mà thôi.”
Cuối cùng, cắn răng đồng ý cùng bố ký tên.
, vẫn vay tiền.
Những đó, chẳng qua chỉ xem một vở kịch hài.