Bạn trai cũ muốn đổ vỏ cho tôi - Chương 17

Cập nhật lúc: 2025-11-12 11:50:24
Lượt xem: 454

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1LXXgErWHB

Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!

Bây giờ, cảm thấy là chồng , là cha của các con , và hình như vẫn còn chút tình cảm với . Vậy thì tiền của , tiêu, lẽ nào để cho phụ nữ khác tiêu ? Tôi sai bảo , lẽ nào để rảnh rỗi mà lo cho khác ?

Tiền của đàn ông nhà , cần tiêu thì cứ tiêu, tuyệt đối mềm lòng.

Đàn ông nhà , cần sai bảo thì cứ sai bảo, tuyệt đối để lười biếng.

.

Thoáng chốc hết cữ. Vì là hai đứa trẻ sơ sinh, cộng thêm hai cô v.ú em và một dì giúp việc, căn nhà cũ của Lộ Ngôn Xuyên vẻ đủ rộng.

Lộ Ngôn Xuyên phẩy tay một cái, liền đưa đến biệt thự của .

Đó là món quà sinh nhật tuổi trưởng thành bố tặng.

Thôi , thế giới của giàu thì hiểu.

Và những điều khó hiểu hơn còn đang ở phía .

Về đến nhà. Tôi xuống giường thì Lộ đến.

Tôi bước . "Tiểu Ngư, những thứ là của con. Con sinh cho chúng một cặp bảo bối tuyệt vời như , đây là phần thưởng cho con." Mẹ Lộ nhét đồ tay .

Tôi cầm lên xem, một giấy chứng nhận quyền sở hữu nhà đất và hai tấm thẻ ngân hàng.

Mẹ Lộ đặc biệt dịu dàng: "Căn biệt thự ở ngay gần đây, nếu con và Ngôn Xuyên cãi , ở chung với nó thì cứ tự qua đó ở, mặc kệ nó. Hai tấm thẻ , một cái là cho, một cái là ba con cho, mỗi cái năm triệu tệ, đều là tiền riêng của con."

Đối với , 18 tuổi tiền tiết kiệm bao giờ vượt quá ba mươi ngàn, đây đúng là một khoản tiền khổng lồ. Điều cũng khiến cảm nhận rõ ràng rằng, thì gả một gia đình hào môn.

Tôi lắc đầu như cái trống bỏi: "Không , cái nhiều quá, con thể nhận."

"Tiểu Ngư, đồ đưa sẽ lấy , con cứ giữ lấy. Cái chỉ là cho con, mà còn là cho hai đứa bé nữa."

Nói đến nước , chỉ thể nhận lấy và cảm ơn: "Vậy con cảm ơn và ba ạ."

"Ngoan lắm."

"Mẹ ơi, lúc ở bệnh viện, xét nghiệm DNA cho hai bé ạ?" Tôi hỏi câu một cách tự nhiên.

Vì Lộ Ngôn Xuyên, cái tên khốn đó, quên béng chuyện , nghĩ dù ba Lộ nhưng trong lòng chắc chắn vẫn còn khúc mắc. Điều cho hai đứa bé . Vì , đối với chuyện , tích cực.

Nụ mặt Lộ càng sâu hơn vài phần: "Ừ, con hỏi, bọn làm . Thằng nhóc hỗn xược Ngôn Xuyên , đến giờ vẫn lừa đấy thôi."

Tôi bĩu môi: "Chỉ sợ bao giờ phát hiện ."

"Hai đứa bé lúc nhỏ đặc biệt giống nó, đợi thêm thời gian nữa lớn hơn chắc chắn sẽ càng giống. Lúc đó sẽ nhắc nhở nó. Haizz, vất vả cho Tiểu Ngư của chúng . Tối nay con ăn gì? Mẹ sẽ dặn dì làm cho con ăn."

"Dạ, cảm ơn . Nấu ít canh cá ạ."

"Được."

Việc đầu tiên làm khi hết cữ là đưa hai đứa bé thăm .

Tôi bế một đứa, Lộ Ngôn Xuyên bế một đứa, gọi tài xế lái xe đưa chúng .

[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/ban-trai-cu-muon-do-vo-cho-toi/chuong-17.html.]

Tôi gặp bác sĩ . Bác sĩ : "Mẹ cô khỏe hơn nhiều, hiện tại bà phản ứng với nhiều chuyện. Cô hãy thường xuyên qua đây bầu bạn với bà, ngày bà sẽ tỉnh ."

"Vâng."

So với đây, tinh thần của quả thật hơn nhiều. Khuôn mặt sắc khí hơn, cũng linh động hơn vài phần, còn vẻ c.h.ế.t lặng nữa.

Tôi bế con gái đưa cho bà xem: "Mẹ ơi, xem, đây là cháu ngoại của , Maruko. Có đáng yêu ạ?"

Mắt dán chặt Maruko. Một lát , bà thậm chí còn chìa tay bế con bé.

Tôi bác sĩ, bác sĩ gật đầu.

Tôi giao con bé cho bà. Bà dịu dàng ôm lấy con bé, dậy dỗ dành một cách thành thục, miệng còn lẩm bẩm điều gì đó.

Đột nhiên, dừng , ánh mắt tỉnh táo thẳng : "Không đúng, đây là Tiểu Ngư của , Tiểu Ngư của lớn ."

Tôi giật , theo sự hiệu của bác sĩ, vội vàng bước tới, bế con bé khỏi lòng , : "Mẹ ơi, con mới là Tiểu Ngư chứ? Đây là cháu ngoại của ."

"Tiểu Ngư? , con là Tiểu Ngư. Con gái ngoan của , Tiểu Ngư..." Mẹ vài phút, đột nhiên ôm chầm lấy , bật nức nở.

Tôi sợ làm con bé hoảng sợ, vội vàng giao con bé cho Lộ Ngôn Xuyên bên cạnh. Tôi ôm , nhẹ nhàng an ủi: "Thôi nào, đừng sợ, Tiểu Ngư vẫn luôn ở đây."

Sau khi lâu, buông , giọng rõ ràng mạch lạc: "Con gái ngoan của lớn , còn sinh em bé nữa. Haizz, cứ như trải qua một giấc mơ mê man, tỉnh dậy một cái, thứ đều đổi."

Tôi dám tin bác sĩ: "Bác sĩ, ... bà khỏi ?"

Bác sĩ cũng ngạc nhiên ngẩng đầu bà, bước nhanh tới hỏi vài câu, trả lời trôi chảy.

Bác sĩ : "Cô Giang, xem cô thật sự đột nhiên tỉnh . Thật là quá , xin chúc mừng cô. Tuy nhiên, theo tình hình hiện tại, vẫn cần tĩnh dưỡng thật ."

"Vâng, , cảm ơn bác sĩ."

Tôi một nữa ôm : "Mẹ ơi, Tiểu Ngư nhớ , nhớ ..."

Vừa , nước mắt tuôn rơi. Những ngày tháng trôi qua bấy lâu nay cứ lướt qua mắt, tủi hờn trong lòng dường như đều tìm thấy nơi để trút bầu tâm sự.

Mẹ ôm , vỗ nhẹ lưng , nhẹ nhàng dỗ dành: "Xin con, tất cả là do để con chịu ấm ức."

"Không như , tỉnh , thì chúng sẽ sống những ngày thật ."

"Tốt, , ."

"Mẹ, đây là con rể của , Lộ Ngôn Xuyên. Mẹ còn nhớ ?"

Lúc mới yêu hồi đại học, từng đưa Lộ Ngôn Xuyên đến gặp .

"Nhớ, nhớ chứ, đứa trẻ , đứa trẻ . Hai đứa đến bước chắc vất vả lắm ? Cảm ơn con ở bên Tiểu Ngư của ."

Tôi giành khi Lộ Ngôn Xuyên kịp mở lời: "Mẹ, Ngôn Xuyên đối xử với con lắm, hề vất vả chút nào."

Lộ Ngôn Xuyên hiểu ý, cũng mở lời: "Mẹ, đừng những lời khách sáo như , chúng một nhà. Sau , cứ để con và Tiểu Ngư cùng hiếu kính ."

"Tốt. Đây là cháu ngoại trai và cháu ngoại gái của ? Lại đây, cho xem nào."

Nhất thời, cả căn phòng tràn ngập tiếng vui vẻ.

Loading...