Tôi cầm ly Americano đá mà nhân viên mang lên, hắt thẳng mặt Chu Việt: “Anh câm miệng! Chuyện , Lộc Lộ và bố cô là chủ mưu, cũng là đồng phạm.”
Chu Việt lau cà phê mặt, nửa ướt sũng, trông thảm hại.
Hắn siết chặt nắm đấm, gầm lên với : “Nhan Khê, cô quá đáng , đừng đằng chân lân đằng đầu!”
Phó Cảnh Uyên đột nhiên dậy, túm lấy cổ áo Chu Việt: “Ăn lịch sự chút.”
Lộc Lộ vội vàng dậy kéo Chu Việt , khuyên : “A Việt, hôm nay chúng đến đây để chuyện hòa giải, nhẫn nhịn một chút.”
Cô xong liền đẩy Chu Việt về phía nhà vệ sinh: “Anh rửa mặt cho bình tĩnh .”
Khí thế Chu Việt tan biến hết, nhà vệ sinh rửa mặt.
Tôi hỏi Lộc Lộ: “Lộc Lộ, cô cho , cô và bố cô gì, sẽ xem xét nên hòa giải .”
“Thật ?” Lộc Lộ sợ lừa cô , chút dám sự thật.
“Thích thì , thì cút, đừng làm mất thời gian của .” Tôi hết kiên nhẫn.
Lộc Lộ nhượng bộ: “Khoan , .”
Tôi đợi lời tiếp theo của cô .
Lộc Lộ Phó Cảnh Uyên một cái, thận trọng hỏi : “Có thể để bạn trai cô tránh mặt một chút ? Đây là chuyện riêng tư của , thứ ba .”
Tôi và Phó Cảnh Uyên .
Anh dậy nhà vệ sinh.
Lộc Lộ cắn môi : “Trước khi phẫu thuật, với bố rằng cô cướp bạn trai của … còn …”
Nghe cô chuyện thật phí sức, cứ như táo bón .
Tôi sốt ruột : “Cô thể một cho xong ?”
Lộc Lộ nhanh chóng thốt một câu: “Tôi còn với bố rằng mang thai con của Chu Việt, nếu sẽ chết.”
Nắm đ.ấ.m của siết chặt , nghiến răng : “Cô thật tài tình, vì một tên cặn bã mà lật lọng trắng đen, hại hại .”
Lộc Lộ ngơ ngác : “Vừa nãy cô , chỉ cần cho cô , cô sẽ hòa giải ?”
Tôi dứt khoát : “Tôi , cô cho , sẽ xem xét nên hòa giải .”
“Bây giờ suy nghĩ kỹ .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/ban-trai-88-ty-cua-toi/chuong-6.html.]
Tôi từng chữ một : “Không hòa giải.”
Lộc Lộ sững sờ tại chỗ, nước mắt rơi xuống:
“Đồ lừa đảo!
“Ban đầu còn chút áy náy, bố làm mù mắt cô, bây giờ xem , là cô đáng đời!
“Không hòa giải đúng ? Được thôi, cùng lắm nhà chúng bồi thường chút tiền.
“ cô mù một mắt, coi như nửa tàn tật đó, thật sự thương hại cô.
“Cô đừng thật sự nghĩ rằng bạn trai mới của cô sẽ ghét bỏ cô, chỉ chơi bời với cô thôi, sẽ đá cô, một tàn tật, khỏi cuộc đời .”
Nhìn vẻ mặt tức tối vì hổ của cô , chợt bật : “Cô vẫn nên tự thương hại chính .”
Cô đột nhiên phản ứng : “Cô video chứ?”
Nói xong liền vội vàng giật lấy điện thoại của bàn, xác nhận video, lúc mới trả cho .
cô vẫn yên tâm.
Đi đến quầy bar, với quản lý quán cà phê: “Chào , một sợi dây chuyền vô giá mất, làm ơn điều chỉnh camera giám sát lúc nãy.”
Quản lý một cái, đó mở camera giám sát .
Lộc Lộ tìm thấy đoạn camera giám sát cuộc trò chuyện của chúng , mặt quản lý, cô xóa bản ghi hình.
Sau đó đắc ý với : “Muốn gài lời làm bằng chứng ? Tôi ngu như !”
Tôi thản nhiên uống cà phê.
Phó Cảnh Uyên và Chu Việt lượt từ nhà vệ sinh bước .
Trên mặt Chu Việt mang theo một vẻ thể tin nổi.
Lại còn xen lẫn sự bẽ bàng và suy sụp, như một con ch.ó mất nhà.
Ánh mắt lảng tránh, dám .
Tôi bao giờ thấy tự ti như .
Ngược , Phó Cảnh Uyên thì bình thản.