"Tiểu Chanh Tử, chuyện sáng nay tớ xin nhé, đừng hiểu lầm Yếm Ly, bọn tớ chỉ chơi game suốt đêm thôi, nếu tin thể xem nhật ký game."
Tôi lạnh lùng cô .
Khuôn mặt như trang điểm , cũng toát lên vẻ tâm cơ ẩn lớp trang điểm nhẹ nhàng.
Thậm chí cả bộ quần áo đang mặc cũng cố ý chọn màu cùng tông với Phó Yếm Ly.
Trên cô thoang thoảng mùi hương gỗ linh sam.
Đó là mùi hương Phó Yếm Ly.
Trộn lẫn với mùi hương hoa cô , xộc lên khiến thấy buồn nôn.
Cơn nghén đến mà hề báo .
Tôi đè nén , nôn thẳng Tần Chiêu.
Thấy mặt cô biến dạng trong giây lát, nhận lấy khăn giấy Hoắc Ngôn đưa cho, lau khóe miệng, che nụ nhỏ.
"Xin nhé, cô đấy, ỏng ẹo lắm, cứ lúc nào tiêu hóa là sẽ nôn bừa bãi thôi, nãy cô gần quá, thể trách ."
Không khí nhanh chóng tràn ngập một mùi khó tả.
Phó Yếm Ly cũng lộ vẻ khó xử: "Chiêu Chiêu, là lát nữa em bắt taxi nhé..."
Tôi dịch xa một chút, vẫy tay chào họ: "Tôi còn việc, đây."
Tôi nhớ Hoắc Ngôn luôn là một nhiều, nhưng mãi cho đến khi xe khởi động, vẫn thấy thêm lời nào.
Tôi liếc thấy vẻ u ám ẩn hiện giữa hàng lông mày , đang tức giận cho .
Cho đến khi chúng dần dần lái xe rời khỏi bệnh viện, mới lên tiếng.
"Cậu ly hôn ?"
Tôi sững một lát, gật đầu: "Ừm."
Anh thẳng về phía , trong mắt ẩn chứa cảm xúc mà hiểu .
Anh như thể hạ quyết tâm nào đó, gật đầu đáp: "Được."
Về đến khách sạn, tắm rửa xong giường, điện thoại đột nhiên hiện lên tin nhắn.
Là một lạ gửi đến.
Chỉ một câu: "Diệc Chanh, chúng chuyện ."
"Anh chuyện ly hôn ? Được thôi."
"Diệc Chanh, em nhất định như ?"
Tôi sốt ruột trực tiếp chặn luôn cả điện thoại .
Sau đó, Phó Yếm Ly thỉnh thoảng xuất hiện mặt bằng đủ cách, tiền chuyển thẻ cho cũng ngày càng nhiều.
Tôi vui khi thấy , và vui vẻ nhận hết.
vòng bạn bè của Tần Chiêu cập nhật ngày càng thường xuyên hơn.
Những bữa tiệc tùng xa hoa.
Những bộ đầm hội cao cấp đặt may riêng.
Ánh sáng rực rỡ của màn pháo hoa triệu đô du thuyền.
Cảnh quan từ tầng thượng tòa nhà văn phòng cao cấp...
Tất cả các bức ảnh đều thể tìm thấy bóng lưng thấp thoáng của Phó Yếm Ly.
Có bạn bè bụng nhắc nhở , nhưng mãi mãi chỉ và cảm ơn đối phương.
Phó Yếm Ly thật sự bận, gặp nào nữa.
Khi đưa Tần Chiêu bay khắp thế giới, dành thời gian đến bệnh viện làm phẫu thuật.
Nằm giường bệnh, gượng an ủi Hoắc Ngôn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/ban-than-chung-chong/chuong-6.html.]
"Thật đáng sợ như tớ tưởng tượng, cảm ơn ở bên tớ."
Anh chỉ với đôi mắt đỏ hoe: "Lúc , cần cố tỏ mạnh mẽ ."
Tôi cố gượng , nhưng nước mắt trào .
Một sinh linh cứ thế rời bỏ cơ thể mà mất, làm cảm giác gì chứ?
Thể xác và linh hồn như bóc tách, sự đau đớn khiến ngạt thở.
Như nước đổ khó hốt, như gương vỡ khó lành.
—-
Hoắc Ngôn ở bên nhiều ngày.
Lúc mới , Hoắc Ngôn là út của Hoắc thị, gia tộc thế lực một tay che trời trong giới y tế.
Thảo nào hồi còn làm hội trưởng hội sinh viên, chẳng tốn chút công sức nào để kéo tài trợ.
Dưới sự chăm sóc của chuyên gia dinh dưỡng chuyên nghiệp, cơ thể hồi phục nhanh.
Hoắc Ngôn cực kỳ thích chia sẻ.
Mỗi ngày chẳng thời gian mà buồn rầu thương cảm, chỉ lo kể đủ thứ chuyện phiếm.
Tôi , trái tim đang dần dần chữa lành.
Cho đến một ngày nọ, lời nhắc lịch trình đột nhiên bật lên.
Tôi mới nhớ , ngày mai là tiệc gia đình nhà họ Phó, với tư cách là con dâu, cũng cần tham dự.
Hơn nữa, còn bà cụ Phó ở đó. Bà xem như cháu gái ruột nên thể .
Ngày hôm , sửa soạn một chút, lái xe đến tổ trạch nhà họ Phó.
Không ngờ đang chờ đèn đỏ cuối cùng thì thấy xe của Phó Yếm Ly.
Anh thậm chí cả tiệc gia đình cũng đưa Tần Chiêu cùng.
Tôi đạp ga vượt lên, lướt thẳng qua chiếc Rolls-Royce của .
Tiếng kim loại va chạm chói tai, đạp phanh dừng .
Nhìn thẳng ánh mắt kinh hoàng trong xe của họ, giơ ngón tay giữa lên, nghênh ngang lái xe thẳng.
Khi ôm bà Phó, Phó Yếm Ly đỗ xe xong trong sân.
Tôi hài lòng ngắm nghía chiếc gương chiếu hậu tông bay và xe cào xước tả tơi.
Phó Yếm Ly dù cũng là giáo dục , làm cho nông nỗi vẫn giữ vẻ bình tĩnh.
Chỉ khuôn mặt cố gắng nặn nụ của Tần Chiêu là tái nhợt.
"Bà nội, đây là Tần Chiêu, con nhắc với bà. Là bạn của con và Diệc Chanh."
"Cháu chào bà nội, cháu là Tần Chiêu, cháu luôn đến thăm bà nhưng dạo cháu mới về nước nên chậm trễ một chút, bà đừng giận nhé."
Bà Phó nheo mắt , hai họ.
Bà vỗ vỗ tay : "Đi thôi, trong."
Bà mà trực tiếp bỏ qua lời của Tần Chiêu.
Tôi mỉm mặc cho bà kéo tay nhà.
Trên bàn ăn, nhà họ Phó đều mặt, ít tò mò về sự xuất hiện của Tần Chiêu.
Tần Chiêu cũng chẳng hề rụt rè sợ sệt, cô luôn cách lấy lòng trong những dịp như thế .
Chỉ bà Phó là mỉm hỏi : "Dạo cháu và Yếm Ly vẫn chứ?"
Mọi bàn đều im lặng.
Suy cho cùng, cả Phó gia đều trông cậy bà Phó, bà lên tiếng thì ai dám chen .
Tôi còn kịp trả lời, Tần Chiêu quen miệng chen : "Bà nội, bà ở nhà họ Phó thì họ dám sống chứ ạ? Ngay cả cháu đây, bạn học cũ của họ, còn thấy ngưỡng mộ."