Ai cũng cô gái ở hàng cuối cùng là tuyển thẳng , gia thế bối cảnh.
Mà Thời An thì khác, nhà họ Thời là một gia tộc nổi tiếng trong giới piano.
Làm một thiên chi kiêu t.ử như chọn một đối tác bình thường chứ?
Thời An thì quan tâm đến những suy nghĩ phức tạp của giáo viên, ngay từ đầu chọn trường là vì cô gái đó.
Lý do chỉ đơn giản là cô thắng trong cuộc thi ở Hoa Châu .
Cậu chỉ hiểu cái gọi là tình cảm là gì, lẽ nào tình cảm thì chơi piano sẽ trở nên khác biệt ?
“Tôi thích chỗ .”
Thấy , cô giáo tuyển sinh gì nữa, lưng rời khỏi lớp học.
Giáo viên , lớp học vốn đang yên tĩnh bỗng trở nên sôi nổi.
Thời An những cô gái vây quanh , vui nhíu mày.
“Chào Thời An, là Phạm Tâm Nghiên.”
“Tớ là Quan Thiển Thiển, vui làm quen với , Thời An.”
……
Mỗi một câu giới thiệu bản khiến Thời An đau đầu, dứt khoát lấy tai từ trong cặp bịt tai.
Khoảnh khắc âm nhạc vang lên, bé mới cảm thấy thế giới của cuối cùng cũng yên tĩnh.
Mọi , cuối cùng đành miễn cưỡng tản , trở về chỗ .
Dù đang nhạc, nhưng ánh mắt Thời An vẫn vô tình cố ý liếc cô gái bên cạnh.
Ngay từ khi bước lớp, chú ý đến cô .
Từ đầu đến cuối, chỉ cô là chằm chằm.
Đến giờ học piano buổi chiều.
Thời An mới tìm cớ mở lời: “Cậu tên gì?”
Cô gái khựng , quanh mới xác nhận là đang chuyện với .
“Mình hả? Mình tên là Nguyễn Kiều Kiều.”
“Nguyễn Kiều Kiều?” Thời An lẩm nhẩm cái tên vài .
“Tớ là Thời An.”
Nguyễn Kiều Kiều nhẹ nhàng gật đầu: “Tớ tên , tớ nhớ từ lúc thi đấu.”
Nhớ đến cuộc thi , vẻ mặt Thời An lạnh vài phần.
“Sau , chúng đấu một nữa.”
Nguyễn Kiều Kiều kinh ngạc, liên tục lắc đầu từ chối.
“Lần tớ thắng chỉ là may mắn, lúc tớ ở hậu trường xem chơi đàn, tớ thấy giỏi.”
Thời An vẫn giữ vẻ mặt lạnh nhạt, nhưng giọng điệu dịu một chút.
“Đó là chuyện của tương lai, cần từ chối tớ nhanh như .”
Nguyễn Kiều Kiều há miệng, những lời đều dừng nơi khóe môi.
Không lâu , giáo viên lên lớp mang theo giáo trình piano.
Ngày đầu tiên học ở Wharton kết thúc bằng tiết học piano.
Thời An đeo cặp sách bước khỏi cổng học viện thì thấy một chiếc xe đạp cũ kỹ giữa một dãy xe sang trọng đỗ ven đường.
Vì quá khác biệt nên nó trông đặc biệt nổi bật.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/ban-dau-la-hon-nhan-cuoi-cung-la-dinh-menh/chuong-24.html.]
Bên cạnh chiếc xe đạp là một đàn ông trung niên mặc đồng phục công nhân.
Ban đầu Thời An chỉ nghĩ đó là công nhân đến sửa ống nước trong học viện.
cho đến khi thấy Nguyễn Kiều Kiều chạy đến bên đàn ông đó, mới nhận đó chính là cha của cô bé.
lúc Thời An đang dõi theo bóng lưng Nguyễn Kiều Kiều, một chiếc Rolls-Royce dừng mặt .
Cửa sổ xe từ từ hạ xuống, Thời An thấy gương mặt ba .
“Con đang gì mà chăm chú thế?”
Thời Cẩn theo ánh mắt bé, chỉ thấy dòng xe dài.
Thời An thu ánh mắt, lắc đầu, mở cửa lên xe.
Trên đường về nhà, Thời Cẩn qua gương chiếu hậu thấy Thời An cứ chằm chằm ngoài cửa sổ.
Trông bé vẻ nặng trĩu tâm tư.
“Ngày đầu học chuyện phiền lòng ?”
Thời An lắc đầu, trả lời.
Thời Cẩn cũng hỏi thêm, về đến nhà là Thời An đeo cặp sách lên lầu về phòng .
Giang Cửu Sanh vốn đang nấu ăn trong bếp, tiếng mở cửa thì cầm cây cán bột .
cô chỉ thấy bóng lưng con trai đang lên lầu.
“An An hôm nay làm ?” Giang Cửu Sanh khó hiểu hỏi.
“Lúc đón thấy lạ , nhưng vẫn rõ nguyên nhân.”
“Tối nay sẽ chuyện với thằng bé.”
—-------
Tan học, giáo viên thông báo một tin tức.
Ngày mai hoạt động thủ công dành cho phụ và học sinh, cha bắt buộc mặt.
Thời An khựng , trong đầu khỏi nhớ vài năm .
Lúc đó vẫn ba, mỗi hoạt động đều là Ân A Cẩn cùng .
Mẹ bận kiếm tiền, chỉ chú Ân là rảnh rỗi mỗi ngày.
Ban đầu thấy cha khác ở bên cạnh, cảm thấy ghen tị. đó thì chỉ là sự thờ ơ, vô vị.
Về đến nhà, Thời An thuật lời giáo viên với ba .
Trước khi họ kịp trả lời, lạnh nhạt mở lời: “Nếu ba bận, con thể tự một .”
Giang Cửu Sanh khựng , đặt đũa xuống.
“An An, con đang giận ai thế?”
Thời An thì im lặng cúi đầu, ăn cơm từng miếng một.
Giang Cửu Sanh còn gì đó, Thời Cẩn kéo tay cô, nhẹ nhàng lắc đầu.
Đêm khuya.
Thời An gục bàn học ngủ say.
Giang Cửu Sanh nhẹ nhàng mở cửa bước , cô nhíu mày khi thấy con trai chỉ mặc một chiếc áo ngủ mỏng.
lúc cô cẩn thận bế An An đặt lên giường, đắp chăn chuẩn tắt đèn bàn.
Cuốn nhật ký bàn học thu hút sự chú ý của cô.
Nội dung đó nhiều, chỉ một câu.