Sắc mặt Tạ Thầm vẫn như thường, tay còn bưng một đĩa điểm tâm tinh xảo. Giang Tuyết nháy mắt im bặt, căng thẳng nắm c.h.ặ.t t.a.y . cứ như thấy gì, tự nhiên đặt đĩa điểm tâm mặt :
“Cả tối thấy em ăn gì, lót chút . Anh còn chút việc bàn, hai cứ chuyện, xong việc tới đón em.”
Tôi gật đầu, lên tiếng. Đợi xa, Giang Tuyết mới hoảng loạn ghé gần:
“C.h.ế.t c.h.ế.t , nãy thấy ? Tối về tìm cãi đấy?”
Tôi lắc đầu, ánh mắt rơi đĩa bánh ngọt, cầm lấy ăn mà bưng ly champagne bên cạnh lên nhấp một ngụm, giọng khẽ:
“Không , căn bản để ý mấy chuyện .”
Giang Tuyết nhận tâm trạng , bèn cố gắng tìm chủ đề khác. Chúng câu câu chăng trò chuyện. Không từ lúc nào, Chu Hoài lặng lẽ ghế trống bên cạnh .
Khi hồn nhận thì nở một nụ chút gượng gạo với .
Tôi lấy tinh thần, khẽ mở lời: “Lâu gặp.”
Anh mắt , khẽ: “Tân hôn vui vẻ.”
Giang Tuyết ở bên cạnh thấy khí chút hổ, vội vàng giảng hòa:
“Ây da, kết hôn nửa năm , còn tính là tân hôn nữa. Chu tổng nếu về sớm chút thì còn kịp uống rượu mừng đấy.”
Chu Hoài cúi đầu, khóe môi nhếch lên một nụ chua chát, nhỏ: “ là về muộn thật.”
Nhất thời khí như ngưng đọng . Tôi đang định kéo Giang Tuyết dậy thì Chu Hoài cướp lời hỏi :
“Anh đối với em ?”
Tôi nghiêm túc suy nghĩ, nửa năm nay tuy khách sáo xa cách nhưng chuyện ăn mặc chi tiêu bao giờ để thiệt thòi. Sự tỉ mỉ chu đáo đó thậm chí còn hơn cả bố . Thế là gật đầu, nhẹ nhàng đáp:
“Anh đối với em .”
Chu Hoài nhíu mày, bên môi gợi lên nụ khổ: “Xem thật sự một chút cơ hội cũng còn .”
Nhìn bộ dạng của , trong lòng cũng chút nỡ, đành dịu giọng :
“Chu Hoài, chúng chia tay lâu như , em cũng buông bỏ từ lâu. Thực từ khoảnh khắc năm đó em đề nghị chia tay là buông xuống. Hai nếu hợp thì dù thích đến mấy, cuối cùng cũng sẽ những trận cãi vã hồi kết mài mòn sạch sẽ thôi.”
Chu Hoài thích đào bới quá khứ, thấy thái độ rõ ràng, lập tức tự nhiên chuyển chủ đề, kể chuyện thú vị hồi du học. Không khí dần thoải mái hơn.
Giang Tuyết chọc nghiêng ngả, cũng nhịn theo.
Bất tri bất giác nửa tiếng trôi qua.
Lúc Tạ Thầm , đập mắt chính là cảnh tượng chúng trò chuyện vui vẻ. Trên mặt cảm xúc gì, thẳng tới khẽ với :
“Dao Dao, chúng về nhà thôi.”
Tôi cầm túi chào tạm biệt Giang Tuyết và Chu Hoài, theo ngoài.
Suốt cả quãng đường đều bình tĩnh, thậm chí còn cảm thấy lẽ chẳng hề để ý đến quá khứ của và Chu Hoài.
Mãi cho đến khi trong xe, mới phát giác sự bất thường. Áp suất quanh thấp đến dọa , đường quai hàm bạnh , một lời cũng .
Tài xế qua kính chiếu hậu, cẩn thận quan sát sắc mặt hỏi nhỏ: “Tạ tổng, về thẳng nhà luôn ạ?”
Tạ Thầm nhắm mắt, mười ngón tay đan chặt như đang cực lực kìm nén điều gì. Một lúc lâu mới trầm giọng “Ừ” một tiếng. Tôi ít khi thấy như .
Trong những ngày tháng chúng chung sống, luôn ôn hòa điềm tĩnh. Tôi đoán lẽ chuyện làm ăn thuận lợi. Anh , cũng đành im lặng.
Cho đến khi chiếc Maybach màu đen êm ái hòa màn đêm, mới bất chợt lên tiếng hỏi:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/bach-nguyet-quang-cua-tong-tai-lanh-lung/chuong-4-bach-nguyet-quang-cua-tong-tai-lanh-lung-goc-truyen-cua-yen.html.]
“Tối nay trông em vui vẻ.”
Tôi hiểu lắm ý trong lời của , chỉ thuận miệng : “ vẻ vui lắm. Là do bàn chuyện làm ăn thuận lợi ?”
Tạ Thầm rốt cuộc cũng mở mắt, đôi mắt hoa đào vốn luôn bình lặng giờ sâu . Giọng khàn khàn:
“Bạch nguyệt quang của vợ về nước , nên vui ?”
Tôi hỏi đến ngẩn , trong lòng cũng dâng lên nỗi uất ức:
“Bữa tiệc là đưa em tới, chẳng lẽ Chu Hoài sẽ ở đó ? Hơn nữa chuyện của em và , khi kết hôn chẳng rõ mười mươi...”
Lời hết, bỗng nhiên ấn nút vách ngăn. Tấm chắn màu đen từ từ nâng lên, ngăn cách ghế thành một gian riêng tư kín đáo.
Tôi theo bản năng rụt về phía : “Còn đang ở đường đấy, đừng làm bậy.”
Anh ghé sát hơn, đôi mắt đen láy loang loáng ánh nước, giọng mang theo chút run rẩy hỏi:
“Vợ , thể đừng thích nữa ?”
Khoảnh khắc mới hậu tri hậu giác hiểu , Tạ Thầm đang ghen. Trái tim lỡ một nhịp, gần như thể suy nghĩ, ngón tay vô thức luồn qua mái tóc lạnh của , giọng trong trẻo mềm mại:
“Em sớm còn thích nữa .”
Vừa dứt lời, ánh nước đáy mắt lập tức một loại cảm xúc khác thế, nóng bỏng, gấp gáp, giống như nụ hôn mất khống chế tối hôm qua. Yết hầu chuyển động, giọng khàn đặc, hỏi:
“Vậy em thích ?”
Tim đập như trống bỏi, hai má cũng nóng bừng. Anh vành tai đỏ ửng của , khẽ thành tiếng, nhẹ như lông vũ lướt qua tim.
Tôi chút thẹn quá hóa giận mặt : “Không thích!”
Tạ Thầm cũng giận, đuôi lông mày khóe mắt đều tràn đầy ý , hồi lâu tan.
Nửa tiếng chúng về đến nhà.
Ở huyền quan, mệt mỏi đá đôi giày cao gót khiến chân đau nhức . Mũi chân chạm đất, cả nâng lên, nhẹ nhàng đặt lên tủ giày.
Hai tay giữ chặt eo , đôi môi ấm nóng áp tới, tỉ mỉ dây dưa.
Tôi mài đến mức chịu nổi, chủ động vòng tay qua cổ . Anh lùi , đáy mắt sóng ngầm cuộn trào:
“Em và cũng hôn như thế ?”
Tôi để ý đến cơn ghen vô cớ của , ngẩng đầu c.ắ.n nhẹ lên môi một cái nặng nhẹ.
Hơi thở Tạ Thầm trầm xuống, chừa đường lui mà hôn sâu xuống.
Nụ hôn hung dữ gấp gáp, mang theo lực đạo cho phép kháng cự, gần như cướp bộ hô hấp của .
Trong khoảnh khắc lấy , vẫn buông tha, cánh môi dán chặt môi truy đuổi mà hỏi:
“Anh và , kỹ thuật hôn của ai hơn?”
Tôi nghiêng đầu định trốn nhẹ nhàng nâng mặt lên. Ánh mắt cháy bỏng chờ đợi một câu trả lời. Bất đắc dĩ, đành thì thầm thú nhận:
“Cảm giác hôn thế nào, em quên sạch từ lâu .”
Đáy mắt Tạ Thầm cuối cùng cũng lan tràn ý , nữa cúi đầu hôn , so với lúc càng thêm dịu dàng triền miên.
Trong lúc ý loạn tình mê, đưa tay cởi cúc áo sơ mi của nhưng vì ngón tay run rẩy nên mãi cởi . Anh khẽ một tiếng, thở ấm nóng lướt qua tai :
“Dao Dao, nghĩ kỹ ?”