Sáng hôm , khi mặt trời còn mọc hẳn, đang say ngủ thì bà nội đạp cửa phòng cái rầm.
"Mày dậy ngay cho tao!"
Tôi bật dậy, tóc dựng như ổ quạ.
"Gì nội… trời sáng mà…"
Bà giơ điện thoại lên, mặt nghiêm trọng như chuẩn tuyên chiến.
"Hôm nay tao livestream. Phải chuẩn từ sớm."
Tôi dụi mắt.
"Nội định livestream thiệt hả?"
"Thiệt! Tao sẽ vạch trần tội ác của ông Hưng cho cả phường !"
Tôi khổ sở lê xuống bếp pha cà phê. Mẹ ở bàn ăn, mắt thâm quầng, tay cầm khăn giấy chùi nước mũi.
"Mẹ… tỉnh ?"
Mẹ rên rỉ.
"Tỉnh nhưng vẫn xỉu."
Bà nội phắt dậy, hất tóc giả lưng.
"Hai đứa đừng cản tao. Đời tao lừa quá đủ . Hôm nay tao lấy danh dự."
Mẹ lẩm bẩm.
"Trời ơi, tui cản. Tui chỉ sợ bà livestream xong hàng xóm khỏi dám mặt nhà …"
Tôi xuống, nhấp ngụm cà phê, cố giữ bình tĩnh.
"Nội tính livestream kiểu gì?"
Bà nội lôi từ vali một cái micro karaoke màu hồng lấp lánh.
"Tao sẽ rõ ràng từng tội trạng của ông Hưng. Sau đó kêu gọi cộng đồng mạng hỗ trợ truy tìm."
Mẹ há hốc miệng.
"Bà tính biến nhà tui thành trung tâm điều tra xã hội hả?"
Bà nội khẩy.
"Nếu ai làm, tao tự làm."
Chín giờ sáng, bà nội ngay ngắn sofa, lưng dán tấm bảng to đùng ghi chữ “TỐ CÁO TRA NAM LỪA ĐẢO”.
Dì Tư với cô Sáu cũng kéo ghế qua hóng.
Dì Tư bưng bịch bắp rang bơ, giọng háo hức.
"Tui chuẩn sẵn, sợ bả ba tiếng mới hết."
Cô Sáu chỉnh kính lão, lẩm bẩm.
"Đời tui bao giờ coi livestream ngoài đời thật."
Tôi thở dài.
"Con cũng …"
Bà nội chỉnh micro, hắng giọng.
"Sẵn sàng ?"
Tôi cầm điện thoại run run.
"Rồi… con bấm nút bắt đầu nha."
"Bấm !"
Một giây , màn hình hiện chữ “Đang phát trực tiếp”.
Bà nội nghiêm mặt camera, giọng sang sảng.
"Kính thưa thể bà con xa gần, hôm nay tui – bà Hai Bông, chính thức tố cáo ông Hưng, kẻ lừa tình lừa tiền phụ nữ lương thiện."
Dì Tư vỗ tay đôm đốp.
"Nói quá bà Hai!"
Bà nội giơ tấm hình cũ mèm lên.
"Đây là hình hồi trẻ. Ông giả bộ tử tế, giả bộ yêu tui. Rồi qua lừa con dâu tui ký giấy vay nợ, cầm luôn sổ đỏ."
Mẹ ở góc nhà gục mặt xuống bàn.
"Tui nhục quá trời…"
Bà nội gằn giọng.
"Ông Hưng! Nếu ông đang coi livestream , tui tuyên bố: tui sợ ông nữa!"
Dì Tư la lên.
" ! Phải mạnh mẽ!"
Bà nội tiếp tục thao thao bất tuyệt.
"Tui ông lừa từ tuổi thanh xuân tới già. bây giờ, tui quyết tâm lấy công bằng!"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/ba-noi-toi-la-hot-girl/chuong-3.html.]
Cô Sáu khúc khích .
"Nhìn bà Hai hăng hái ghê."
Tôi màn hình, hoảng hốt.
"Nội ơi, gần trăm coi kìa!"
Bà nội nhướng mày.
"Càng đông càng !"
Nửa tiếng , giọng bà vẫn sang sảng, kể chi tiết từ chuyện ông Hưng tặng dây chuyền giả tới chuyện ông lừa ký giấy vay nợ.
Dì Tư ăn hết bịch bắp rang, mắt rưng rưng.
"Tội bà Hai ghê."
Cô Sáu gật gù.
"Đàn ông thiệt bạc bẽo…"
Mẹ bưng mặt rên.
"Trời ơi, mấy bà bớt bi kịch giùm tui…"
lúc đó, chuông cửa reo.
Tôi giật thót .
"Ai ?"
Mẹ nhăn nhó.
"Không lẽ… ông Hưng tới xin tha?"
Bà nội quắc mắt.
"Mở cửa!"
Tôi run rẩy mở cửa.
Một ông trung niên đầu hói, bụng phệ, tay ôm giỏ trái cây thềm.
"Xin chào… cho hỏi bà Hai Bông ở đây ?"
Tôi há hốc miệng.
"Mẹ… chắc… chắc là ổng …"
Mẹ bật dậy.
"Trời đất thiệt hả?"
Bà nội chỉnh tóc giả, cầm micro chĩa thẳng vô mặt ông .
"Ông Hưng! Cuối cùng ông cũng dám lò mặt !"
Ông méo xẹo.
"Bà đừng hiểu lầm… tui tới trả sổ đỏ."
Mẹ chao đảo suýt ngã.
"Trả… trả thật hả?"
"Thiệt. Tui mắc nợ nên mượn đỡ. Giờ gom đủ trả ."
Bà nội chống nạnh, giọng đanh thép.
"Ông ai tin? Mày video tiếp cho tao!"
Tôi giơ điện thoại, tay run như cầy sấy.
"Đang …"
Ông Hưng chìa sổ đỏ , mắt buồn rười rượi.
"Tui tui sai. tui lừa đảo."
Cả phòng im phăng phắc.
Bà nội hít sâu, giọng nghẹn .
"Ông còn nhớ tui từng yêu ông thế nào ?"
Ông Hưng cúi đầu.
"Nhớ… nhưng tui xứng…"
Dì Tư sụt sùi.
"Tui thấy tội nghiệp ghê…"
Mẹ bực bội giật sổ đỏ từ tay ông.
"Thôi, ông . Nhà tui sắp thành rạp xiếc !"
Bà nội lặng im một lúc sang , giọng mệt mỏi.
"Tắt livestream …"
Tôi bấm nút kết thúc, thở một dài.
Trời ơi, drama gì mà dài như phim truyền hình.