Thế nhưng, mãi đến khi  làm bài tập xong và tắm rửa xong, cảm giác ngứa ngáy  tay vẫn  biến mất.
Thậm chí, cảm giác  còn lan lên cả cánh tay.
Đến khi  gãi rách cả da vẫn cảm thấy  ngứa.
Trong lòng   chút sợ hãi,     cơ thể  đang gặp vấn đề gì .
Thế là,  gõ cửa phòng bà nội, nhờ bà đưa  đến bệnh viện.
"Đến bệnh viện làm gì? Chỉ là tay ngứa thôi mà." Bà nội liếc   một cái, giọng điệu khó hiểu.
"Ta đun chút nước nóng cho con ngâm tay, lát nữa sẽ hết ngứa."
Tôi  chút tủi , giọng  nghẹn ngào: "Thế     bà nội?  cháu cảm thấy cả   thoải mái." 
"Hay là chúng  vẫn nên  bệnh viện ạ."
 "Không cần,  cần , ngâm một chút là  ,  hiệu quả đấy." Bà nội vẻ mặt kiên quyết: "Hồi đó chúng  ban ngày làm việc, tối về chân ngứa đều chữa như ." 
"Đảm bảo  tác dụng." Tôi chỉ  thể gắng gượng , đợi bà nội đun nước.
Sau khi nước nóng, bà nội bảo  cho cả cánh tay  nước nóng.
Vẫn  ngứa, và cũng  đau.
Những chỗ   gãi rách da  cánh tay chạm  nước nóng như  kim châm .
Tôi nén nước mắt, hỏi: "Bà nội,  ngâm bao lâu ạ?"
"Đợi đến khi nào hết ngứa thì thôi."
Tôi  nước nóng bốn  mới cảm thấy dễ chịu hơn một chút.
Thế nhưng đợi đến khi   xuống chuẩn  ngủ, cơn khó thở đột ngột ập đến khiến  cảm thấy một trận hoảng sợ.
Như thể  thở  tước đoạt.
Tôi cố gắng há to miệng, nhưng  cảm thấy lượng khí hít  ngày càng ít,  mắt cũng bắt đầu mờ mịt.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/ba-noi-hai-toi-bi-di-ung/chuong-7.html.]
Còn    ngất ,  vội vàng loạng choạng chạy đến cửa phòng bà nội, giọng  yếu ớt kêu lên: "Bà nội, bà nội, cháu  thở  nữa."
Từng tiếng đập cửa,  gần như bật .
Cuối cùng, bà nội cũng mở cửa: "Sao ? Tay  ngứa nữa hả?"
Bà nội  đánh thức, khi mở cửa cau mày tỏ vẻ  hài lòng.
 thấy   dữ dội, vẻ giận dữ  mặt bà cũng dịu : "Con    sốt  ?"
Bà nội sờ trán : "Đợi chút,   tìm thuốc hạ sốt cho con, uống   mồ hôi là khỏi thôi."
"Bệnh viện!" Tôi điên cuồng lắc đầu, gấp gáp kêu lên: "Bà nội, đưa cháu đến bệnh viện."
Ánh mắt bà nội lạnh : "Con đúng là công chúa, tay ngứa thôi mà cũng đòi  bệnh viện."
 "Bệnh viện bệnh viện,  bệnh viện  tốn tiền hả."
 "Tuổi nhỏ mà cơ thể  kém thế  , bảo con lột củ khoai sọ thôi mà cũng  sốt."
"Ta sớm  bảo con về quê với  trồng trọt , đảm bảo sẽ  mắc bệnh tật gì hết."
Trước mắt  một mảng mờ mịt, thở cũng dường như càng ngày càng khó khăn.
Tôi dùng hết sức lực  , cố sức kéo tay bà nội: "Cháu cầu xin bà nội, đưa cháu đến bệnh viện!"
Bà nội  vẫn  chút biểu cảm, kéo   ấn  xuống ghế sofa,  đó  tìm thuốc.
"Sao  tìm thấy nhỉ? Vậy  pha chút nước muối cho con uống nhé, để sát trùng." Bà nội lầm bầm,  , xoay    bếp.
Cả   như bốc cháy, nóng đến mức gần như nghẹt thở.
Tôi cố gắng vùng vẫy bò dậy từ ghế sofa, lảo đảo chạy  phòng bà nội, bắt đầu tìm điện thoại của bà.
"Mẹ ơi,  ơi. Bố ơi, bố ơi." Tôi    lục tung đồ đạc  giường bà nội.
Thế nhưng ngay cả bóng dáng chiếc điện thoại cũng  thấy.
Đột nhiên  bà nội cầm nước muối bắt quả tang: "Sao con   yên ,  tìm điện thoại mách lẻo  ?"
"Sao cái thói quen  cứ  sửa  ."