Lời còn   xong,    mặt mày đen sịt đẩy cửa bước , một tay túm lấy em trai lôi  ngoài.
Qua cánh cửa phòng,   tiếng  gầm lên: "Thằng nhóc con, gan của mày đúng là ngày càng lớn ,  là dọa bà nội mày lăn xuống giường, giờ  còn bắt chị mày gọi mày là ."
"Mày    tạo phản  hả! Vài ngày nữa   còn   mày đây gọi mày là bố !"
Tiếp theo là tiếng tát bốp bốp.
Em trai    nhịn, một tiếng đau cũng  kêu.
Mấy phút  còn khiêu khích  với : "Chẳng đau chút nào, hi hi."
Bố  từ bệnh viện về, mở cửa   thấy lời , sững sờ một chút, liền xắn tay áo chuẩn   tay.
Tôi nấp  cánh cửa phòng, mấy    ngoài can ngăn, đều  ánh mắt của em trai đẩy lùi .
Tôi chỉ  thể lặng lẽ rơi nước mắt, nhưng  lâu    nhịn  nữa, chạy  ngoài kể  đầu đuôi câu chuyện cho bố .
Bố   ngạc nhiên, nhưng   kể xong cũng   nhiều.
Bố  thoa thuốc  m.ô.n.g em trai,   với : "An An,  đây bố từng  với con rằng bà nội hồi nhỏ chịu  nhiều khổ sở, nhưng điều đó   nghĩa là bây giờ các con cũng  sống khổ sở như ."
Mẹ tiếp lời  tiếp: "Mẹ với bố con hồi nhỏ dù  khổ đến mấy, cùng lắm cũng chỉ là giúp nhà cho heo ăn vài  thôi."
"An An, con  cần quá để tâm đến lời bà nội , bố  sẽ  để con  nghiệp cấp hai  về quê làm lụng với bà nội ."
Trong lòng  hiểu rõ, đây đều là tình yêu thương của bố  dành cho .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/ba-noi-hai-toi-bi-di-ung/chuong-2.html.]
3
Có lẽ   quá thẳng thắn bênh vực , nên  khi bà nội từ bệnh viện về cũng  nhắc  những lời đó nữa.
Thế nhưng, bà nội vẫn cứ  thích .
Có một   đường  học về,  thấy bà nội đang trò chuyện với mấy cụ già khác trong khu dân cư.
Khi nhắc đến , bà luôn  bố   quá nuông chiều ,    chiều đến mức   trời cao đất dày là gì,    chiều đến mức trở nên đỏng đảnh.
Bà còn  con gái như    lấy chồng về nhà chồng chắc chắn sẽ  hành hạ.
Tôi  hiểu, rõ ràng  cũng là phụ nữ như bà nội, tại  bà  luôn     mắt.
Tuy nhiên,   hứa với bố  và em trai , sẽ  để những lời bà nội  làm ảnh hưởng nữa.
Thế nên,   đến bên cạnh bà nội, trực tiếp gọi bà: "Bà nội, cháu đói ."
Bà nội giật nảy , vỏ hạt dưa   còn  kịp dọn, liền vội vàng  dậy: "An An? Sao con  về sớm ?"
"Hôm nay thứ Sáu, chúng cháu  nghỉ một tiết học." Tôi   bà nội: "Bà nội, cháu đói ."
"Nghe bà  thế,  cứ tưởng An An hư hỏng  chứ." Bà Lý hàng xóm nhà  liếc xéo bà nội một cái: "Đây chẳng  vẫn y như cũ đó ."
"Nếu    cũng  An An lớn lên,  còn tưởng bà   là con nhà   đó."
"Bà mà  là con nhà   thì  còn tin, chứ bà mà  là An An thì   tin ." Mấy ông bà lão xung quanh bắt đầu trêu chọc.