“Được! Vậy chúng cùng , vì tương lai mà cố gắng nhé!”
“Cố gắng!”
Nhìn thấy Lưu Tiểu Ninh thể lạc quan như , trong lòng Kim Cẩm Nhiên vui mừng khôn xiết.
Trong xã hội , con gái sẵn sàng chọn theo ngoài bươn chải, phấn đấu, quả thật hiếm thấy.
Tinh thần của Lưu Tiểu Ninh càng khiến trân trọng.
Anh rõ, nếu một ngày nào đó Tiểu Ninh bỏ cuộc, buông tay với sự nghiệp và ước mơ, thì giữa hai e rằng cũng khó tương lai.
Bởi cha quá khôn khéo, thủ đoạn cũng hề ít. Còn thì mới bước đời, đủ sức để bảo vệ cô một cách diện.
Nghĩ thế, quyết định gác lo lắng về tương lai, hiện giờ quan trọng nhất là cùng nỗ lực.
Sau khi bàn bạc về tương lai, hai lái xe ngoài dạo một vòng.
“Muốn ?” – Kim Cẩm Nhiên ghế lái, nghiêng đầu hỏi.
Lưu Tiểu Ninh nghĩ một lúc, ở thành phố thật chẳng chỗ nào cô đặc biệt đến.
“Hay là… gợi ý ?” – cô hỏi ngược .
Thực bản Kim Cẩm Nhiên cũng chẳng đáp án.
Công việc của vốn bận rộn, hiếm khi thời gian riêng, cũng chẳng hứng thú với mấy chuyện dạo phố.
Ngay lúc , trong đầu Lưu Tiểu Ninh chợt lóe lên một ý nghĩ.
Điều quan trọng nhất bây giờ, là làm để Kim mẫu giảm bớt sự can thiệp chuyện tình cảm của cô và Cẩm Nhiên.
Nếu , bất cứ chuyện gì cũng sẽ rắc rối.
Thế thì, vì lang thang ngoài đường, chi bằng thẳng đến nhà họ Kim, bàn bạc với Kim mẫu cho rõ ràng.
Nếu chuyện giải quyết, chơi cũng muộn.
Nghĩ thế, cô liền :
“Vậy… đến nhà .”
Kim Cẩm Nhiên sững , ngờ cô đến nhà .
lập tức cũng hiểu, và đoán mục đích thật sự của cô.
Anh khẽ nhắc:
“Em nghĩ kỹ ? Anh thấy … khó lòng đồng ý với em đấy.”
Lưu Tiểu Ninh mỉm :
“Nếu em nghĩ kỹ, thì làm dám trực tiếp đến gặp bác gái?”
Nghe , Kim Cẩm Nhiên yên tâm phần nào.
Anh , Tiểu Ninh tuy hiện tại thế lực gì, nhưng cô làm việc luôn thận trọng, cả trong kinh doanh lẫn đời sống.
Không chút chắc chắn, cô tuyệt đối mạo hiểm.
“Được . em chuẩn tâm lý, tính tình cổ hủ, gay gắt. Em chịu khó một chút. Nếu quá đáng quá, cần em mở miệng, sẽ em .” – dặn dò liên tục.
Suốt quãng đường, cứ vài phút Kim Cẩm Nhiên sang nhắc nhở thêm vài câu về tính cách .
Nếu là cha , lo. đây là Kim mẫu – ruột – nổi tiếng nóng nảy, vốn ưa Lưu Tiểu Ninh.
Kết quả cuộc gặp mặt , e rằng chẳng gì.
Anh chỉ mong hai thể thương lượng điều kiện mà đến mức ầm ĩ.
Ngoảnh , thấy Tiểu Ninh đang siết chặt ống quần, lòng bàn tay lấm tấm mồ hôi, bật :
“Anh tưởng em gan lắm, hóa gặp cũng sợ thế cơ ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/ba-hoac-than-phan-cua-co-da-bi-lo-thu-tinh-hoac-van-thanh/chuong-897-dieu-kien.html.]
Anh chỉ trêu để giảm bớt căng thẳng.
Thật , từng mắt mà gặp Kim mẫu, ai chả thấy hồi hộp?
Huống hồ, với phận “con dâu chấp nhận” như Tiểu Ninh, run là điều bình thường.
Tiểu Ninh đáp, chỉ liếc một cái, ý bảo “ tự hiểu ”.
Kim Cẩm Nhiên , tiếp:
“Anh thật nhé, nếu lát nữa xảy chuyện gì, em cứ việc bỏ , sẽ chống đỡ cho. Có điều, lúc đó chắc em tự bắt xe về.”
Tiểu Ninh gật đầu.
Sau đó, Kim Cẩm Nhiên gọi điện báo cho , sẽ đưa Lưu Tiểu Ninh về nhà bàn chuyện.
Điều bất ngờ là Kim mẫu chỉ trả lời ngắn gọn: “Biết .”
Cẩm Nhiên thoáng sững sờ.
Lưu Tiểu Ninh lập tức nhận sự khác lạ, liền hỏi:
“Sao ?”
Anh lắc đầu:
“À, gì. Anh chỉ báo với là sẽ đưa em về nhà thôi.”
“Phản ứng thế nào?” – cô tò mò.
Dù ưa Kim mẫu, nhưng cô sớm muộn cũng tiếp xúc, nên vẫn tìm hiểu kỹ để cải thiện ấn tượng.
“Bà chỉ một câu ‘ ’, thêm gì nữa.” – ngạc nhiên đáp.
Lưu Tiểu Ninh mà thấy khó tin.
Trước đây, hễ nhắc tới việc đưa cô về nhà, Kim mẫu đều nổi giận đùng đùng, kiên quyết cho bước chân cửa.
Sao hôm nay bình thản đến ?
“Thật chứ? Theo như tính cách , chẳng bác gái ‘giết’ em ?” – cô nửa đùa nửa thật.
Kim Cẩm Nhiên gật đầu chắc chắn:
“Thật. Không thì ngạc nhiên chứ? Thái độ đúng là dễ chịu hơn nhiều.”
Nói chuyện một hồi, xe đến cửa nhà họ Kim.
“Về đấy .”
Kim mẫu chờ sẵn cửa.
Lưu Tiểu Ninh sững sờ – ngờ bà còn lúc dịu dàng như .
Ba cùng bước phòng khách.
Lưu Tiểu Ninh lấy hết dũng khí, mở lời thẳng thắn:
“Bác gái, hôm nay cháu đến là bàn với bác về chuyện của cháu và Cẩm Nhiên…”
Kim mẫu gật đầu, chen ngang, hiệu cho cô tiếp tục.
Truyện nhà Xua Xim
“Dù thì chuyện của bọn cháu, cũng nên để bác yên tâm mới .”
Lời khó , nhưng đúng là sự thật.
Tình cảm đến mấy, cuối cùng cũng sự đồng thuận của cha .
Kim mẫu khẽ mỉm :
“Chuyện đơn giản thôi. Chúng lập ước pháp tam chương .
Hai bên mỗi nhượng bộ một chút.”