“Không thể nào, cái tên Hoắc Vân Thành , sắt đá đến mức khiến vợ con khổ sở thì mới yên tâm chắc?!”
Cảnh Tư Tuyết tức giận bật dậy, quyết tâm tự điều tra. Trước khi còn ép Thư Tình uống canh, ăn chút gì đó.
Thư Tình chút khẩu vị nào, đồ ăn cũng động.
Lúc , tiếng gõ cửa vang lên.
“Vào .”
Người bước là Tiểu Kiệt, thám tử tư mà Thư Tình thuê. Cô cam lòng vô duyên vô cớ nhường chỗ cho khác, nên làm rõ rốt cuộc Lina là ai.
“Cô chủ, điều tra xong.”
“Cứ !” – giọng Thư Tình lạnh băng.
“Lina khi nghiệp Đại học California, về nước công tác, hiện nay là lãnh đạo mới nhậm chức ở thành phố, của chính phủ. Cô và Hoắc tổng vốn là bạn cũ, từng một đoạn tình cảm, nhưng đó lão gia tách .”
Nghe xong, Thư Tình rơi trầm mặc.
Thảo nào Hoắc Vân Thành dè chừng tân lãnh đạo đến . Thảo nào ông cụ từ nước ngoài vội vã trở về. Thảo nào Lina ngay từ đầu nhắm chặt – hóa tất cả đều sắp đặt từ .
“Biết .” – Giọng cô khàn khàn, yếu ớt.
Tiểu Kiệt còn bổ sung:
“À, Lina một cái tên nhỏ, gọi là Đường Đường .”
Một câu khiến Thư Tình như sét đánh.
“Anh là Đường Đường? Anh chắc chứ?”
Tiểu Kiệt gật mạnh:
“ , theo điều tra thì chính xác là Đường Đường, sai .”
Thư Tình sững .
Từ đến giờ, Hoắc Vân Thành trong mơ luôn gọi cô là “Đường Đường”. Cô vẫn tưởng đó là cái tên mật dành riêng cho .
Không ngờ, hóa cô chỉ là kẻ “chiếm tổ chim khách” mà thôi. Không lạ gì Lina hận cô đến thế.
“Đường Đường… Đường Đường…”
Thư Tình lẩm nhẩm cái tên suốt cả đêm.
Sáng hôm
Cô tỉnh dậy ở công ty, cả đêm mơ thấy một cái tên – Đường Đường.
Diệp Hy và Quan Cảnh Hành chờ sẵn ngoài cửa. Sau khi bên , hai càng thêm ngọt ngào, chẳng còn giấu giếm điều gì.
Thư Tình soi gương, thấy gương mặt tiều tụy, hai quầng thâm đen xì mắt.
“Cãi ?” – cô hỏi.
Cả hai cùng lắc đầu.
“Chị Tình, em đổi quản lý cũ.” – Diệp Hy tươi báo tin.
“Được.” – Thư Tình gật nhẹ.
“Còn nữa, bọn em chuẩn công khai tình cảm, báo cho chị một tiếng.” – Quan Cảnh Hành đầy quyết tâm.
“Ừ. Chị sẽ chuẩn bản thảo truyền thông. Còn quản lý mới, chị sẽ sắp xếp cho em một dày dạn kinh nghiệm.” – Giọng Thư Tình máy móc, lạnh nhạt, giống như một cái công cụ vô cảm đang sắp xếp công việc.
Hai đều nhận sự bất thường.
Truyện nhà Xua Xim
Diệp Hy liền kéo tay Thư Tình:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/ba-hoac-than-phan-cua-co-da-bi-lo-thu-tinh-hoac-van-thanh/chuong-806-toi-la-duong-duong.html.]
“Hôm nay một hoạt động từ thiện ở trại trẻ mồ côi, chị cùng bọn em nhé?”
Quan Cảnh Hành cũng phụ họa:
“Hoạt động từ thiện sếp lớn tham gia mới thể hiện thành ý.”
“Không , hôm nay chị tinh thần.” – Thư Tình lập tức từ chối.
Diệp Hy kiên trì năn nỉ, mãi khiến Thư Tình đành đồng ý, mặc cho cô bé giúp chuẩn trang phục.
Tại trại trẻ mồ côi
Đây là dự án từ thiện công ty Thư Tình tài trợ từ lâu, hàng tháng nghệ sĩ đều tham gia.
Vừa xuống xe, một đám trẻ con ùa đến. Thư Tình theo phản xạ che bụng, nhưng khóe môi vẫn nở nụ .
“Dì ơi, dì ơi…” – bọn trẻ líu ríu gọi.
Không khí hồn nhiên khiến lòng Thư Tình dần dịu .
Bọn trẻ vây quanh kéo cô nhà ăn. Quan Cảnh Hành dỡ đồ quyên góp, Diệp Hy ở bầu bạn cùng cô.
“Các con thấy , hôm nay dì thật sự đến .”
Một phụ nữ trung niên bốn, năm mươi tuổi bước , gương mặt phúc hậu, nụ ấm áp. Chính là viện trưởng.
Thư Tình lặng lẽ dậy ngắm những bức ảnh tường. Mỗi tấm đều là hình ảnh trẻ thơ đáng yêu.
“Tiểu Tình, dạo thật sự cảm ơn con. Nếu con, trại trẻ sớm giải tán .” – viện trưởng cảm động.
“Giải tán? Sao thế?” – Thư Tình nhíu mày.
“Dạo trại khó khăn, nhiều trẻ bệnh tiền chữa, dư luận còn hiểu lầm, trại vấn đề. Nếu nhờ chồng con chạy vạy khắp nơi, những đứa nhỏ làm còn vui tươi như thế? Ông còn là do con dạy ông .”
Thư Tình khẽ sững .
Thì yêu trẻ con đến …
lúc , cô thấy tường một tấm ảnh quen quen. Dưới bức ảnh ghi: “Đường Đường”.
“Đây… là Lina hồi nhỏ ?” – cô buột miệng.
Viện trưởng bật :
“Ngay cả ảnh của mà cũng nhận ?”
“Ảnh… của con?” – Thư Tình tròn mắt.
“ . Con biệt danh là Đường Đường đấy thôi. Ảnh chính con mang tới.”
Thư Tình c.h.ế.t lặng:
“Không thể nào… Con nhớ gì cả.”
“Lúc nhỏ con nghịch ngợm lắm, con từng gửi con đây để dọa, cho con sợ. Con ở trại một thời gian, ngã đập đầu, chảy nhiều máu. Mẹ con hoảng quá nên đón về luôn.” – Viện trưởng kể, giọng đầy chân thành, hề giống bịa đặt.
“… tại con chẳng chút ký ức nào?” – Thư Tình run run.
“Con thích ăn kẹo, nào ăn nhiều cũng đau răng, đau thì kêu ‘đường, đường’. Sau khi con thương, nhắc đến kẹo nữa, con sợ con nhớ , nên đổi biệt danh từ Đường Đường thành Tiểu Tình.”
Lời viện trưởng gợi chút ký ức mơ hồ trong tâm trí cô.
“Sau con thương nên mất trí nhớ một phần, nhớ nổi cái tên nữa. bức ảnh vẫn giữ đến giờ, vì nó thật sự ý nghĩa.”
Thư Tình sững.
Hóa , biệt danh cô từng mang cũng là Đường Đường.
Vậy… cái Đường Đường mà Hoắc Vân Thành luôn nhớ thương trong lòng – chẳng lẽ chính là cô?
Hay tất cả chỉ là một sự trùng hợp?